Cô khựng lại, bàn tay đặt trên xương quai xanh anh vô thức cong lại.
Đầu ngón tay mơn man cái tên phía dưới lớp áo len.
"Em có thể bay tự do đến bất cứ nơi nào em muốn, còn anh sẽ trở thành ngọn núi để em dừng chân."
Họ là hai kẻ bị thế giới hắt hủi.
Tình cờ gặp nhau, mở ra một thế giới nhỏ ở bên lề.
Giọng anh rất bình thản, nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng và kiên định: "Chu Vãn, chúc mừng sinh nhật 17 tuổi."
"Chúng ta vẫn còn tương lai phía trước, mọi thứ chưa hề ngã ngũ, cái gì cũng còn kịp thay đổi."
"Thế nên, không sao đâu, Chu Vãn. Ai rồi cũng sẽ trải qua mất mát, sẽ đau, sẽ khóc, sẽ sụp đổ-nhưng tất cả rồi sẽ qua."
"Còn anh, anh sẽ thắp nến, đi cùng em cho đến nơi đèn đuốc sáng rực."
*
-Đêm đen của đời người cũng chẳng có gì quá tệ; càng tối, trăng sao càng đẹp.
Giống như chàng trai đang nhìn cô lúc này đây.
Can đảm, thẳng thắn, ngông cuồng.
Sau sinh nhật, Chu Vãn cuối cùng cũng bật lại chiếc điện thoại đã tắt nguồn vì hết pin từ lâu.
Hàng đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đổ dồn về, làm máy đơ một lúc mới hoạt động lại.
Chu Vãn đọc từng cái, lần lượt trả lời.
Kéo đến tận cuối, cô thấy tin nhắn Lục Tây Kiêu gửi cho cô mười ngày trước.
Cô mím môi, hỏi: "Lần trước anh có đến sân bay tìm em à?"
"Ừ."
"Đợi bao lâu?"
Lục Tây Kiêu cũng không giấu: "Đến sáng hôm sau."
Chu Vãn sững người, khó mà tưởng tượng một người luôn kiêu ngạo ngông nghênh trong mắt mọi người như Lục Tây Kiêu lại chịu đợi cô suốt một đêm. Cô cúi đầu, khẽ nói: "Xin lỗi."
"Biết sai thì phải sửa." Lục Tây Kiêu nhân đà nói luôn: "Sau này không được như thế nữa."
Chu Vãn ngoan ngoãn gật đầu, nhận lời.
Tối hôm đó, ngoài cửa sổ lại rả rích mưa. Đầu xuân vốn hay mưa lâm râm.
Lục Tây Kiêu ngồi trên sofa, từ phía sau vòng tay ôm eo Chu Vãn, giọng hơi bực bội: "Lại mưa nữa."
Chu Vãn nghiêng đầu: "Anh không thích trời mưa à?"
"Không thích."
"Hình như mai tạnh rồi." Chu Vãn nói, khựng một lát, cô khẽ gọi: "Lục Tây Kiêu."
"Hửm?"
"Ngày mai, em muốn đến trường học."
Anh bật cười, xoa đầu Chu Vãn: "Được."
*
Chu Vãn đã nghỉ học chừng mười ngày, trong thời gian đó các thầy cô, Cố Mộng, Khương Ngạn gọi cho cô mấy cuộc, nhắn không ít tin, chỉ là lúc ấy cô tắt máy, chẳng nhận được gì.
Sáng nay vừa bước vào phòng học, Cố Mộng đã nhào tới ôm eo cô: "Vãn Vãn, cậu làm tớ lo chết đi được! Sau này tớ với Khương Ngạn còn đến nhà cậu tìm mà không thấy!"
Chu Vãn cười, vỗ lưng cô ấy, dịu giọng: "Xin lỗi nhé, làm hai cậu lo rồi."
Về chỗ ngồi, Khương Ngạn cũng cười: "Cậu cuối cùng cũng về rồi."
"Ừ."
Bao ngày không đến lớp mà bàn của Chu Vãn vẫn sạch sẽ, chắc là Khương Ngạn giúp cô dọn, góc trái trên cùng là một chồng dày bài tập trắng phát trong mấy ngày qua.
Vậy là mấy ngày tiếp, Chu Vãn cắm đầu bù bài.
Giáo viên vật lý tuy tiếc vì Chu Vãn không đi thi đấu, nhưng gặp chuyện thế này cũng đành bất lực, cuối cùng chẳng nhắc gì, chỉ vỗ vai cô: "Yên tâm đi, thành tích của em tốt thế, chỉ dựa mỗi điểm thi cũng đủ đỗ vào trường em muốn."
Tan học, Lục Tây Kiêu sẽ đợi cô ở cửa phòng học, cùng nhau về nhà.
Mới đầu có người bàn tán rôm rả, qua hai ngày thì cũng im bặt.
Buổi tối, Chu Vãn ngồi học ở phòng khách, Lục Tây Kiêu ngồi cạnh, trước mặt cũng mở một quyển sách đọc.
Cô giao cho Lục Tây Kiêu mấy bài để xem trước; đợi mình làm xong bài, cô lại ra hai câu tương ứng cho anh làm, đều là bài cơ bản, lần nào anh cũng làm đúng.
Đôi lúc Tưởng Phàm gọi rủ anh ra ngoài chơi.
Lục Tây Kiêu dứt khoát từ chối: "Không đi."
"Mày giấu gái trong nhà hay sao, ngày nào cũng ru rú ở nhà làm gì."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất