Đến khi tia nắng đầu tiên xuyên qua mây, chân trời bừng sáng.
Chu Vãn cuối cùng cũng đưa ra quyết định, cầm điện thoại, bấm dãy số kia, gửi cho Lục Chung Nhạc một tin nhắn.
[Chu Vãn: Chào Tổng giám đốc Lục, tôi là con gái của Quách Tương Linh. Mong được gặp ông một lần, có vài chuyện tôi cần nói trực tiếp với ông, liên quan đến ông và cả con trai của ông.]
Cô biết Lục Chung Nhạc chưa hoàn toàn nắm thực quyền sản nghiệp nhà họ Lục, còn một người chị đứng bên dòm ngó, nên ông ta sẽ sợ mình sai bước.
Ngày xưa cưới Thẩm Lam đã là một sai lầm, nên lần này ông mới chọn người như Quách Tương Linh - không có quyền thế, dẫu không còn trẻ nhưng xinh đẹp.
Và tin nhắn của Chu Vãn, như một quả bom hẹn giờ.
Lục Chung Nhạc nhất định sẽ gặp cô.
Hơn nữa, trước đó ông ta sẽ không nói cho bất cứ ai chuyện này.
Đầu ngón tay cô run lên, cuối cùng ấn gửi thật mạnh.
Toàn thân rã rời, điện thoại rơi bịch xuống sàn.
Cô buông thõng tay, nhìn chằm chằm những tia sáng xé mây tràn xuống, xung quanh dần bừng sáng, trên đường phố bắt đầu vang tiếng người, tiếng xe.
Chỉ có Chu Vãn ngồi lặng ở đó, bị bóng tối bao trùm.
*
Đêm qua Lục Tây Kiêu cũng không ngủ ngon.
Trước đây anh nghĩ, Chu Vãn không muốn nói thì thôi, anh chỉ cần chắc rằng cô thích anh là đủ. Những thứ khác anh đều có thể chờ, có gì to tát đâu, đợi đến ngày cô tự nguyện nói với anh.
Nhưng giờ anh nhận ra rất rõ, Chu Vãn không vui.
Nhiều lúc cô muốn khóc mà phải gắng gượng cười, như lúc nãy trên taxi.
Dáng vẻ Chu Vãn vội vàng quay mặt đi, anh đều thu hết vào mắt.
Lục Tây Kiêu không muốn cô buồn.
"Chú Chương." Lục Tây Kiêu gọi một cuộc điện thoại.
Chú Chương là quản gia cũ của nhà họ Thẩm, rất được ông ngoại coi trọng.
Sau này nhà họ Thẩm liên tiếp gặp biến cố, giai đoạn đó Lục Tây Kiêu được chú chăm sóc rất nhiều.
"A Kiêu?"
Đã lâu không liên lạc, chú Chương ngạc nhiên hỏi: "Sáng sớm cháu gọi cho chú có việc gì không?"
"Cũng không có gì." Lục Tây Kiêu cười bâng quơ, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt: "Chỉ muốn hỏi chú, dạo này Lục Chung Nhạc cưới một người phụ nữ, chú nghe nói chưa?"
"Có nghe người ta nhắc qua, nhưng chẳng phải bảo chưa đăng ký sao."
"Chưa đăng ký, nhưng chuyện sau này ai mà biết." Lục Tây Kiêu nói: "Nên hôm nay đúng là có việc muốn nhờ chú."
"A Kiêu, cháu cứ nói."
"Giúp cháu điều tra người phụ nữ đó đi, chú Chương."
Anh nói đùa pha trò: "Một người như vậy, đã đứng cạnh Lục Chung Nhạc thì hẳn phải có bản lĩnh, cháu không muốn đến lúc đó tài sản nhà họ Lục lại có người tranh với cháu."
"Được, chú biết rồi, lát nữa chú nhờ người đi tra."
Lục Tây Kiêu đứng trước gương, nhìn nửa mảng hình xăm lộ ra từ cổ áo pijama, anh nhếch khóe môi, cười nói: "Cảm ơn chú."
Trong giờ tự học buổi sáng, Chu Vãn nhận được tin nhắn trả lời của Lục Chung Nhạc-
[Hai giờ chiều, đến công ty gặp tôi.]
Cô nhìn tin nhắn ấy rất lâu rồi xóa, nhét điện thoại lại vào túi.
Đến giờ tự học buổi trưa, Chu Vãn đi tới văn phòng, gõ cửa.
"Vào đi."
Chu Vãn bước vào, nói với giáo viên chủ nhiệm: "Thầy ơi, chiều nay em xin phép nghỉ ạ."
"Sao thế?"
"Em hơi mệt, đau dạ dày, muốn về nghỉ một lát."
Giáo viên chủ nhiệm liếc sắc mặt cô, đúng là không tốt, tái nhợt, trông tiều tụy và mong manh: "Được."
Thầy ký giấy xin phép ra về, xé đưa cho Chu Vãn, dặn: "Dạo này thời tiết nóng lạnh thất thường, em nhớ giữ gìn. Cần gì cứ nói với thầy bất cứ lúc nào."
Chu Vãn mím môi: "Vâng."
"À đúng rồi, hình như thầy có thuốc dạ dày." Thầy mở ngăn kéo, lấy ra một vỉ thuốc: "Em cầm tạm đi, thuốc này ngấm nhanh, đỡ được phần nào."
Chu Vãn cụp mắt, nhận lấy: "Cảm ơn thầy ạ."
Vẫn còn trong giờ tự học, trường học yên ắng, ai cũng hoặc đang học, hoặc đang ngủ trưa.
Chu Vãn một mình đi trên hành lang trống trải, rời khỏi trường học.
Cô đón taxi, đến tập đoàn họ Lục.
Cảnh vật ngoài cửa sổ lướt vùn vụt. Mỗi lần xe chạy thêm một đoạn, tim cô lại chìm xuống thêm một phần.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất