Ông đâu ngờ, có ngày lại bị một con nhóc mười mấy tuổi uy hiếp đến thế.
"Điều cháu muốn, với chú rất đơn giản. Chú chỉ cần để Quách Tương Linh mất hết tất cả. Còn cháu…"
Chu Vãn khựng lại, đè xuống nghẹn ngào đang chực trào lên trong cổ họng, lạnh giọng: "Còn cháu, sẽ biến mất khỏi đời Lục Tây Kiêu từ đây."
*
Ra khỏi tòa nhà, mặt trời đang lặn.
Cả thế giới như phủ một màu vàng ấm.
Chu Vãn đứng trước cửa, thở phào thật dài, rồi bước đi. Cô cứ đi, đi mãi; bước chân mỗi lúc một nhanh, rồi hóa thành chạy.
Như thể có con quái vật nào đó đang bám đuổi phía sau.
Cô không biết mình chạy bao lâu.
Chỉ biết, giữa đầu xuân còn se lạnh, cô chạy đến vã mồ hôi mới dừng.
Hai tay chống gối, gần như không thở nổi, cổ họng như bị một luồng gió lạnh chẹn lại, khó chịu tột cùng.
Một lúc lâu sau cô mới đứng thẳng nổi, nhìn quanh, hóa ra là một khu chợ hoa kiểng.
Chu Vãn bước vào một cửa hàng, chỉ một chậu hoa hồng nguyệt quý: "Cô ơi, cái này bao nhiêu một chậu ạ?"
"Bốn mươi lăm tệ."
"Dễ trồng không cô?"
"Ôi chao, cô bé ơi, giống mới đó, kháng bệnh tốt lắm, dễ trồng nhất luôn. Mà giống này siêng hoa nữa, nếu gặp mùa đông ấm như năm nay thì bốn mùa cũng có thể nở đấy."
Chu Vãn gật đầu, lại hỏi: "Còn loài nào dễ trồng mà nở lâu không ạ?"
"Có chứ, cô nhìn bên kia kìa, dạ yến thảo với hoa mười giờ, đều siêu dễ, cắm xuống đất là sống, hè nắng cũng không sợ. Còn hoa tuyết xanh nữa, cũng dễ."
Chu Vãn mua rất nhiều hoa. Cô bán hoa thấy cô đi một mình bèn hỏi có cần chở về giúp không.
"Dạ cần ạ." Chu Vãn cười: "Cảm ơn cô."
Cô đưa địa chỉ nhà của Lục Tây Kiêu cho cô bán hoa, nhìn cô ấy bưng từng chậu chất vào cốp sau, Chu Vãn tiện đường ngồi nhờ xe về.
Đến trước cửa nhà, cô lại cảm ơn, rồi ôm chậu ra mép khu vườn đã hoang, đi đi lại lại cả chục chuyến.
Sắp sang xuân rồi, cô muốn để lại cho Lục Tây Kiêu một khu vườn nở rộ.
Cũng để căn nhà này có chút sinh khí, để anh không thấy cô đơn.
Cô xắn tay áo, bước vào vườn, cúi người nhổ sạch cỏ dại.
Nhổ xong, vườn chỉ còn lại những cành cây khẳng khiu gần như chết khô.
Chu Vãn tưới nước cho chúng, mong ấm lên sẽ sống lại. Rồi cô chuyển những khóm hoa mới mua vào đất trong bồn.
Sắc hoa rực rỡ lập tức thắp sáng khu vườn, đem lại vài nét ấm áp cho căn nhà.
*
Tan học, Lục Tây Kiêu đến trước cửa lớp của Chu Vãn chờ cô, vừa vặn Cố Mộng đi ra, ngạc nhiên: "Vãn Vãn chiều nay không khỏe, về trước rồi. Cậu ấy không nói với cậu à?"
Anh khựng lại, nhíu mày.
Anh vừa định gọi cho Chu Vãn thì điện thoại reo.
"A lô, chú Chương."
"A Kiêu, chuyện cậu nhờ tôi tra, tôi cơ bản đã nắm được."
Anh đi đến chỗ vắng người, mắt tối đi: "Vâng, chú nói đi."
Chú Chương tra được tường tận về Quách Tương Linh-bà ta cưới khi nào, lấy ai, một năm sau sinh con gái, rồi chồng mất. Bà ta bỏ con gái ra đi, sau đó lác đác quen vài gã đàn ông có tiền. Về sau quen Lục Chung Nhạc khi nào-đều có.
Anh im lặng lắng nghe.
Chú Chương nói tiếp: "Lý lịch bà ấy khá đơn giản, còn mỗi ông bố là sống, mà ông ta trọng nam khinh nữ, quan hệ cha con chưa bao giờ êm ả. Còn người thân thì chỉ còn mỗi cô con gái. Nói chứ cũng độc ác thật, khi đó con gái mới mười tuổi, nói đi là đi, mặc kệ sống chết."
"À, đúng rồi." Chú chợt dừng: "Con gái bà ấy cũng học ở Dương Minh, cháu biết không?"
Hàng mi dày của anh khẽ run.
Trong thoáng chốc, những sợi dây mơ hồ trong đầu như được nối lại, nhưng anh không muốn nghĩ tiếp.
Anh siết chặt điện thoại đến trắng cả khớp ngón tay, giọng lạnh: "Con gái bà ấy tên gì?"
"Chồng cũ bà ta tên Chu Quân, con gái tên là…." Chú Chương nghĩ một chút: "Chu Vãn, chữ 'Vãn' trong 'vãn hồi'."
Chữ 'Vãn' trong 'vãn hồi'.
Cũng là chữ 'Vãn' trong câu Hội Vãn Điêu Cung Như Mãn Nguyệt (kéo cánh cung như ánh trăng rằm).
Rốt cuộc, mọi nghi vấn đều theo đó được tháo gỡ, có lời đáp.
Anh đứng lặng, lưng vẫn thẳng như mọi khi, nhưng cứng đờ, cứng quá thì dễ gãy. Cổ cúi xuống, như tư thế giương cổ chịu đao.
Bảo là chấn động dữ dội, lại như chẳng phải.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất