Vài giây sau, cô lại gửi: [Lục Tây Kiêu, đây là số tiền gần một năm qua anh đã chi cho em. Có lẽ vẫn chưa đủ, nhưng giờ em chỉ có bấy nhiêu, phần còn lại để em trả anh sau.]
Xương hàm Lục Tây Kiêu siết chặt, nghiến răng.
Một lúc sau, anh lạnh lùng cười một tiếng, bấm 'Nhận tiền'.
Anh quăng điện thoại sang bên, ngẩng lên, cười một cái, giọng điệu lêu lổng: "Được thôi."
……
Vài ngày sau đó, nữ sinh thường xuyên ở cạnh Lục Tây Kiêu.
Tưởng anh chỉ khó gần, lạnh lùng thôi, ai dè có ủ ấm mấy cũng chẳng nóng lên nổi.
Cô theo Lục Tây Kiêu và bạn bè đi đánh bài; giữa chừng anh đứng dậy xuống lầu lấy đồ uống, nữ sinh thở dài, hỏi: "Này, A Kiêu yêu đương cũng kiểu này hả?"
Mọi người khựng lại.
Trong thoáng chốc, trên mặt ai nấy thoáng qua một nét gượng gạo.
Biết nói sao nhỉ.
Đa phần thì khi yêu, anh đều như thế.
"…Cũng tầm tầm vậy."
"Đẹp trai thế, tôi tưởng anh ấy sành yêu lắm chứ."
"Bật mí cho cô biết, không ít bạn gái cũ của anh ta chịu không nổi cái tính ấy, bày trò gây nhau để anh ta để tâm hơn, kết quả anh ta bực là nói chia tay cái rụp."
"Tệ thế cơ à." Nữ sinh nhướng mày: "Không có ngoại lệ nào sao?"
Lần này mọi người đều im lặng.
Lục Tây Kiêu đẩy cửa vào, xách đồ uống, châm điếu thuốc, quăng bật lửa sang bên, tựa lưng vào ghế, tiếp tục đánh bài.
Nữ sinh ngồi cạnh nhìn thêm một lúc, cuối cùng thấy chán, bèn nói mình về trước.
Lục Tây Kiêu chỉ liếc cô một cái: "Ừ, đi đường cẩn thận."
……
Ngày qua ngày như thế, giữa hè kéo đến, đến hôm thi đấu bóng rổ Lục Tây Kiêu mới quay lại trường, lại đoạt giải nhất.
Mồ hôi đầm đìa, sau vận động gân xanh nổi hằn trên cánh tay, bạn gái đưa nước cho anh, cầm hộ áo, bạn bè rủ ra ngoài ăn mừng vô địch.
"Mọi người đi trước đi." Lục Tây Kiêu sờ túi: "Tôi bỏ quên điện thoại."
Bạn gái nói: "Em đi lấy với anh nhé."
Lục Tây Kiêu không từ chối, trời đã chạng vạng, hai người cùng bước lên cầu thang trống trải của dãy phòng học.
Anh vào phòng học, rút điện thoại trong hộc bàn, bật lên xem giờ.
Bất chợt, anh khựng lại, cúi nhìn vào trong bàn.
Sau khi xuất viện anh hầu như chẳng tới trường, thi cử cũng bỏ, đến lúc này mới phát hiện trong bàn có mấy cuốn vở không phải của anh - anh vốn chẳng bao giờ ghi chép, nên những cuốn này dĩ nhiên không thể là của anh.
Lục Tây Kiêu rút cả chồng vở ra, mở thử.
Hơi thở anh bỗng ngưng lại.
Trong vở là nét chữ nhỏ nhắn nghiêm cẩn, là chữ của Chu Vãn.
Đầu ngón tay anh vô thức co lại, mở từng cuốn một.
Môn nào cũng có; từ những chương cơ bản đầu tiên, các phần kiến thức đều được ghi chép đầy đủ, ngay ngắn, từ công thức nền tảng, bài cơ bản, cho đến bài khó.
Tất cả đều do Chu Vãn viết.
Anh không biết những thứ này được đặt vào ngăn bàn từ bao giờ.
Cũng chẳng biết Chu Vãn đã bắt đầu viết những thứ ấy từ khi nào.
"A Kiêu." Bạn gái đứng dựa khung cửa gọi anh: "Không tìm thấy à?"
"Tìm thấy rồi."
Lục Tây Kiêu đặt lại chồng vở vào ngăn bàn, cầm điện thoại bước ra khỏi phòng học.
……
Suốt bữa tối sau đó, mọi người vừa nói cười vừa chém gió, Lục Tây Kiêu ngồi bên uống rượu lặng lẽ, giữa mày hơi chau lại, như đang nghĩ ngợi điều gì.
Anh cạn ly này đến ly khác, không dừng.
Tửu lượng có tốt mấy cũng phải say.
Nhưng say rồi trên mặt anh vẫn không lộ chút nào, trông không khác mấy thường ngày, chỉ là khí thế quanh người tản mạn hơn, càng thêm ngổ ngáo mà quyến rũ.
Ăn xong, mọi người muốn ghé quán bar chơi tiếp, Lục Tây Kiêu nói: "Tôi về trước."
"Sao thế?"
"Không sao, hơi mệt." Anh nói, nghiêng đầu hỏi bạn gái bên cạnh: "Còn em?"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất