Chết tiệt, ngươi làm mất cơ hội bỏ chạy của chúng ta rồi!”
Nhìn thấy xiềng xích kết thành Ma Ngục bao trùm, trên từng sợi xích còn có Bá Chủ Thần Văn khảm nạm, một nửa sắc mặt Loạn Chiến tái xanh.
Mà nửa bên mặt còn lại chính là sự cuồng điên, liều lĩnh của Binh Ngạo.
“Chạy thì được lợi ích gì?” Binh Ngạo gầm thét:
“Ngươi nên biết rằng, họ Lạc súc sinh này là kẻ có thù tất báo, dù hôm nay ngươi chạy thoát, tương lai hắn cũng sẽ tìm đến lấy mạng ngươi!”
Loạn Chiến nhất thời á khẩu không phản bác được, hắn hiểu lời của Binh Ngạo là đúng.
“Còn nữa, Cấm Khu đã để Vô Ưu làm chuyện như thế với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn chạy về cống hiến cho bọn chúng sao?” Binh Ngạo tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
Phốc!
Loạn Chiến suýt chút phun máu, lồng ngực phập phồng.
Nhớ lại một đêm như địa ngục trần gian, lòng căm thù với Vô Ưu và Lạc Nam dâng lên đỉnh điểm.
Lúc này hai mối hận của Binh Ngạo và Loạn Chiến kết hợp, ý định bỏ trốn hoàn toàn biến mất.
OÀNH!
Thực lực bùng nổ, dư chấn quét ngang bốn phương.
“Tất cả là do ngươi!” Cả hai nộ hống, như lưu tinh lao thẳng đến Lạc Nam.
KENG!
Ngạo Cực Kiếm ngân vang như sấm, nâng lên chém thẳng về phía mục tiêu.
Đồng tử Lạc Nam co rút lại.
Không có kiếm kỹ, không có kiếm thế, một kiếm đơn giản và thô bạo nhưng khiến hắn cảm nhận được uy hiếp.
Bởi vì bên trong kiếm này chính là sinh mệnh của hai vị Bất Hủ Thần đang cùng nhau thiêu đốt, ý chí của bọn hắn lần đầu tiên cùng hướng về một mục tiêu duy nhất.
Đó là tiêu diệt Lạc Nam, báo thù rửa hận.
Ngay cả Ngạo Cực Kiếm cũng đang thiêu đốt bản thân nó...
Đây cũng là lần đầu tiên, cái tên Ngạo Cực danh xứng với thực, có thể khiến Bá Hồng Kiếm và Xích Tà Ma Kích trong tay Lạc Nam run rẩy.
“Chôn cùng chúng ta!” Binh Ngạo cùng Loạn Chiến rít lên chói tai, từng giọt sinh mệnh cuối cùng tan biến.
Sau khi tung ra một kiếm này, bọn hắn sẽ nằm xuống.
Nhưng trước khi vẫn lạc rất muốn chứng kiến cảnh Lạc Nam tan xương nát thịt.
“Không được né tránh!” Trong lòng Lạc Nam dâng lên ý niệm.
Hắn có nhiều biện pháp để tránh một kiếm này, chẳng hạn như thi triển Càn Khôn Chuyển rời khỏi Ma Ngục.
Nhưng nếu hắn tránh, vậy ở khoảnh khắc cuối cùng hắn đã thua Binh Ngạo, đã thua Ngạo Cực Kiếm.
“Baba, ta không muốn thua!” Giọng nói thánh thót đầy kiêu hãnh của Tiểu Hồng Nhi vang lên bên tai.
“Hahaha, ta cũng không muốn!” Lạc Nam phá lên cười, sự điên cuồng trong ánh mắt không kém gì Binh Ngạo.
Hắn phất tay, một viên đá màu đỏ đã hiện ra.
Lưỡng Từ Thạch.
“Xích Tà!” Lạc Nam gầm lên, Xích Tà Ma Kích cắm thẳng xuống viên đá.
RĂNG RẮC...
Mũi kích cắm vào.
VÙ VÙ VÙ VÙ...
Nguồn lực lượng khổng lồ từ trong nửa kiện Bất Hủ Thần Vật phô thiên cái địa được Xích Tà hấp thụ.
“Chuyển Lực!” Lạc Nam trầm thấp nói.
“Tuân lệnh!” Xích Tà hiểu ý, Ma Xích kéo ra, quấn vào thân kiếm Bá Hồng.
Khoảnh khắc đó, lực lượng thôn nạp từ Lưỡng Từ Thạch được Xích Tà Ma Kích chuyển sang Bá Hồng Kiếm.
Lưỡng Từ Thạch ảm đạm, trở thành một khối nguyên liệu, ngay cả một tia lực lượng cũng không còn.
ĐÙNG!
Bá Hồng Kiếm bạo tẩu, càn khôn biến thành một màu đen, lưỡi kiếm chuyển thành màu đen.
Mọi thứ chỉ còn lại Ma uy ngút trời.
“Hiến tế sinh mệnh ư?” Lạc Nam cười gằn:
“Chiêu này lão tử chơi không ít hơn các ngươi đâu!”
Hừng hực...
Bá Thần Lực thiêu đốt điên cuồng, Tế Mệnh Vực Nộ, Huyết Chiến Cuồng Quyết, Tử Môn đồng loạt mở ra.
Tóc của Lạc Nam chuyển sang màu trắng, lực lượng đạt đến mức chưa từng có...
KENG!
Bá Hồng Kiếm kiệt ngạo ngân vang, Bá Kiếm Thế tung hoành vạn cổ.
RĂNG RẮC...
Kiếm khí của Ngạo Cực Kiếm còn chưa kịp quét đến, đã bị dư uy của Bá Hồng Kiếm nghiền thành mảnh vụn.
“Không thể!” Binh Ngạo cùng Loạn Chiến thất thanh:
“Ngươi dám thiêu đốt sinh mệnh ư?”
Ở tình huống chiếm thượng phong như Lạc Nam, rõ ràng không nên thiêu đốt sinh mệnh mới đúng.
Nhưng tên này vẫn làm, vẫn chấp nhận trả giá.
Bọn hắn dám điên, kẻ thù càng điên hơn!
“Nghe cho rõ đây!” Lạc Nam nâng lên Bá Hồng, gằn từng chữ một:
“Ngạo thị Chung Cực, Bá bên trong Kiếm – chỉ có thể là Kiếm của ta!”
Không kiếm kỹ, không chiêu thức, Bá Hồng Kiếm thô bạo bổ thẳng.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH...
Kiếm khí ngang tàng bá đạo chém đứt Ma Ngục bao trùm, cắt đôi bầu trời Đông Nam, xuyên thẳng đến Đông Cực Hải khiến biển nước mênh mông chia cắt trong khoảnh khắc.
Khoảnh khắc một kiếm này vừa ra, toàn bộ Kiếm tu từ Đông Nam đến Đông Cực Hải đều quỳ xuống.
Ngạo Cực Kiếm tru lên một tiếng bất cam, thân kiếm phân tách thành hai mảnh.
“Ta...” Binh Ngạo thì thào, ánh mắt Loạn Chiến trừng trừng.
Cả một cơ thể bắt đầu sụp đổ, từng luồng huyết nhục tan biến thành hư vô...
Kiếm khí đáng sợ đã huỷ diệt triệt để.
Thất Giới Điện, Loạn Chiến Phi Phong đều tách làm đôi.
“Khụ...” Lạc Nam ho khan một tiếng, thanh âm suy yếu.
Hắn nhìn lấy cánh tay, nếp nhăn đã bao trùm.
Hai thanh Bất Hủ Thần Binh loé lên, Tiểu Hồng Nhi cùng Xích Tà đỡ lấy hắn.
“Yên tâm, ta vẫn còn nhiều mạng lắm!” Lạc Nam nhếch mép cười khàn.
“Vĩnh Sinh Tổ Thể!” Phượng Nghi hiện ra trước mắt, Vĩnh Sinh Điện bừng sáng, dồn hết Vĩnh Sinh Tổ Thần Lực truyền thẳng vào người Lạc Nam.
Vĩnh Sinh Tổ Thể kích hoạt, cấp tốc gia tăng tuổi thọ cho hắn.
Đây là sự khác biệt giữa Vĩnh Sinh và Sinh Mệnh, không chỉ có thể cung cấp sự sống, Vĩnh Sinh còn cung cấp tuổi thọ.
Đây là lý do mà tất cả thành viên của Vĩnh Sinh Điện ngày trước đều dừng lại ở dáng vẻ thanh niên, bao gồm cả Vĩnh Sinh Lão Tổ cũng vô cùng anh tuấn.
“Thoải mái...” Lạc Nam thở dài nhẹ nhõm.
Tóc bạc chuyển đen, làn da nhăn nhúm nhanh chóng phục hồi.
Hắn mỉm cười nhìn Phượng Nghi cười hỏi:
“Nàng không truy địch à?”
“Bà cả căn dặn thiếp phải chú ý đến chàng.” Phượng Nghi ôn nhu cười:
“Để thoát một tên không sao cả, phu quân là quan trọng nhất.”
“Hắc hắc...” Lạc Nam cười đắc ý kéo lấy nàng hôn một ngụm.
Ánh mắt hắn sáng quắc, thuận tay thu thập các chiến lợi phẩm.
Loạn Chiến Phi Phong, Thất Giới Điện, Ngạo Cực Kiếm tuy đã bổ đôi nhưng đều là hàng tốt cả, có thể phục hồi.
Nhẫn Trữ Vật của mấy tên này tin rằng có đủ Nguyên Thạch để sử dụng.
“Lần này thu hoạch lớn rồi!” Phượng Nghi cũng đầy hưng phấn.
ĐÙNG!
Một vụ nổ tung khiến mọi người rùng mình, ngay cả Lạc Nam cũng đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy không gian trong Bách Thế Thư bạo tạc, vô số trang sách phần phật bay lên, xếp chồng lên nhau và thu nhỏ lại, rơi vào tay Thái Cổ Viện Trưởng.
Lúc này Thái Cổ Viện Trưởng đã thay một thân áo bào, mặt nạ cũng đã thay đổi.
Mà đối thủ của y, Yêu Linh Cấm Lão đã triệt để mất đi tung tích.
Thái Cổ Viện Trưởng hiện ra, âm thầm kinh hãi trước quang cảnh xung quanh.
Không thấy tung tích của ba tên Cấm Lão, chỉ còn lại một đống hoang tàn và thanh âm chiến đấu từ xa trong cuộc truy sát của các vị Bá Phi.
Vừa rồi phải toàn lực đối chiến một vị Cấm Lão, Thái Cổ Viện Trưởng đâu thể phân tâm chú ý tình huống bên ngoài.
Vốn còn muốn đẩy nhanh tốc độ để còn tiến ra chi viện, hiện tại xem như không cần.
Bá Việt Tông thật sự đáng sợ.
Khôi phục sự bình thản, Thái Cổ Viện Trưởng ung dung hỏi:
“Đạo hữu còn nhớ chuyện lần trước chứ?”
“Xem ra đạo hữu thu hoạch không nhỏ!” Lạc Nam mỉm cười.
“Như nhau thôi.” Thái Cổ Viện Trưởng cũng cười nhạt.
Chuyện lần trước đương nhiên chính là giúp y thăng cấp Binh Nhân Tộc hoặc Yêu Binh Tộc thành Bất Hủ Thần Binh.
Lạc Nam nói: “Nể mặt lần này đạo hữu và Tây Cực ra tay giúp sức, ta sẽ miễn phí!”
“Bổn toạ không khách khí.” Thái Cổ Viện Trưởng nhún vai:
“Nhưng ta còn muốn thêm!”
“Tàn Thi Chuyển Sinh Thuật và Luân Hồi Quan Tài sao?” Lạc Nam hỏi.
“Không hổ là Bá Chủ!” Thái Cổ Viện Trưởng cảm thán.
“Bằng hữu với nhau, chút chuyện nhỏ!” Lạc Nam tươi cười.
Quan sát tình huống trong Bất Hủ Thần Tháp, con hàng Đồng Thương vẫn đang ra sức giãy giụa.
Một vị Cấm Lão bị vây khốn xuyên suốt trận chiến, hoàn toàn bất lực, không thể thoát thân, chứng minh sự đáng sợ của tầng tháp thứ nhất.
Lạc Nam tạm thời không quan tâm đến Đồng Thương, Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn mở ra, quét khắp ngàn vạn dặm xung quanh.
Cảnh tượng Lãnh Hồng đang dốc sức chống lại Lạc Kỳ Nam và Lạc Long Nhi thu vào đáy mắt.
“Vẫn chưa xong!” Lạc Nam lạnh lùng lẩm bẩm.
Thanh âm vừa hạ, hắn cũng đã biến mất.
Phượng Nghi hướng Thái Cổ Viện Trưởng gật đầu chào hỏi, sau đó cũng bay về phía các tỷ muội mà hỗ trợ.
“Tổn thất lớn như thế vẫn không xuất hiện...” Thái Cổ Viện Trưởng ngẩng đầu nhìn về xa xăm, thì thào:
“Cấm Khu, các ngươi đang suy tính điều gì?”
......
Không ai biết rằng, trên thiên không Đông Nam lúc này đang có hai luồng thần niệm kịch liệt giao phong.
Chúng nó vô hình vô ảnh, vô thanh vô tức, không toả ra bất cứ một tia dư ba nào nhưng lại cực kỳ chuẩn xác lao thẳng vào nhau, muốn huỷ diệt thứ còn lại.
“Mọi quyết định sai lầm đều phải trả giá, Quan Phó Cấm... ngươi có thể lui rồi!” Một luồng thần niệm truyền đạt ý niệm:
“Nơi đây không phải nơi Cấm Khu các ngươi thích thì đến, muốn thì đi!”
Từ xa xôi Cấm Khu, ngồi giữa nghĩa địa tăm tối, thần niệm hung tàn đáp lại:
“Ngăn cản ta cứu người, Tán Giả... ngươi đáng chết!”
“Muốn diệt ta sao? Gọi Cấm Chủ ra đi!” Thần niệm huyền bí thản nhiên đáp.
“Lũ quái vật khốn kiếp, nếu không phải các ngươi gây phiền toái thì Cấm Khu đã sớm thống trị Chung Cực Giới.” Quan Phó Cấm rít gào.
“Các vị cần cố gắng thêm!” Thần niệm huyền bí hờ hững, bỗng nhiên bạo phát.
OÀNH.
Thần niệm của Quan Phó Cấm chính thức sụp đổ, tan thành hư vô.
......
Các Cấm Thần khác đã có một số thành công thoát ly Đông Nam, giữ được tính mạng...
Nhưng kẻ như Lãnh Hồng, bắt buộc phải nằm xuống.
Tên này sống đủ lâu rồi, hận thù cũng nên chấm dứt.
Lạc Kỳ Nam và Lạc Long Nhi thừa hiểu mối nguy hiểm của Lãnh Hồng, nên toàn diện xuất thủ, không chút lơ là.
Phối hợp ăn ý, Lạc Kỳ Nam vận chuyển Thời Không Thần Thể, điều động Phong Cấm Quy Tắc thao túng thời không, tiến hành khống chế và vây khốn.
Trong khi đó, Lạc Long Nhi toàn lực công phạt bằng hàng vạn tầng vũ trụ dồn ép điên cuồng.
Nếu không phải Lãnh Hồng có được Đại Dục Hồng Mông Đỉnh phòng ngự cùng rất nhiều loại thể chất và huyết mạch có khả năng giữ mạng, hắn đã không cầm cự được đến mức này.
Mắt thấy Phong Cấm Quy Tắc lại muốn khoá lấy mình, Lãnh Hồng trực tiếp bạo thể, hy sinh một mạng của Thiên Hồ Tộc mà thoát thân.
Lạc Long Nhi lao đến trước mặt hắn, Vạn Vũ Cuồng Quyền tung ra một đấm, thiên hà xé toạc màn đêm.
“Cút ngay!” Lãnh Hồng gầm lên:
“Dị Hoá Thôn Phệ!”
Dị Hoá Phệ Thần Châu bành trướng, hoá thành một vòng xoáy nuốt chửng quyền kình của Lạc Long Nhi tiến vào.
Hắn mãnh liệt quay người, nâng lên Đại Dục Hồng Mông Đỉnh đập đến.
“Hợp Đỉnh!” Thanh âm lãnh khốc vang lên.
Bá Đỉnh hợp nhất cùng 3000 Cực Giới, Bá Cực Đỉnh khai sinh, như thiên thạch oanh tạc.
ĐÙNG!
Đại Dục Hồng Mông Đỉnh bị Bá Cực Đỉnh nện bay, ầm ầm lún vào lòng đất, tạo ra một thung lũng không thấy đáy.
“Lạc Nam!” Da đầu Lãnh Hồng tê dại, chứng kiến Bất Hủ Bá Chủ như sát thần giáng lâm.
Lạc Nam không nói lời nào, Xích Tà Ma Kích phóng ra.
ROẸT...
Ma Kích hoá thành khói đen mù mịt, từ trong làn khói, vô vàn luồng Ma Tà Xích bắn ra, xuyên thủng không gian, trói lấy Lãnh Hồng.
“Ma Ảnh Giải Thể!” Lãnh Hồng kết ấn, kích hoạt thể chất, hoá thành vô số Ma Ảnh chạy tán loạn.
“Chạy không được!” Từ trong Ma Tà Xích, Bá Chủ Quy Tắc đan xen...
Bá Chủ Quy Tắc bao trùm Ma Ảnh không để sót một tên, kéo ngược chúng nó trở lại thành một, hiện ra Lãnh Hồng.
“Chưa xong đâu!” Lãnh Hồng nghiến răng đến rỉ máu:
“Dị Hoá Phệ Thần Châu, đại quân triệu hoán!”
ONG ONG ONG...
Dị Hoá Thần Lực dâng trào, hoà cùng quy tắc ngưng kết thành các chủng loài cường đại khác nhau.
“Bá Chủ Thượng Ngôn – Vô hiệu hoá!” Lạc Nam uy nghiêm nói.
Bá Chủ Quy Tắc, Vô Thượng Quy Tắc, Bá Kiếm Quy Tắc, Uẩn Linh Quy Tắc... toàn bộ dung hợp, tác động vào âm thanh.
Trời đất điên đảo, thế giới Chung Cực cũng bị mệnh lệnh của Bá Chủ tác động buông xuống.
Dị Hoá Phệ Thần Châu bị áp chế triệt để, tất cả quy tắc và lực lượng của nó trở nên vô dụng.
“Sao ngươi đáng sợ như vậy?” Lãnh Hồng lạnh buốt sống lưng.
Hắn biết Lạc Nam mạnh đến mức diệt được Cấm Lão, nhưng khi đối đầu trực tiếp mới hiểu ra... chênh lệch giữa mình và đối phương lớn đến mức nào.
ROẸT ROẸT...
Ma Ngục đã bao trùm, siết chặt lấy Lãnh Hồng vào trung tâm.
Xích Tà Ma Kích hiện ra giữa thương khung, mây đen kéo đến, hư ảnh Chung Cực Phán Quan sừng sững, tay cầm Bất Hủ Ma Kiếp, ánh mắt sát phạt khoá chặt Lãnh Hồng.
“Huyền Huân!” Lạc Nam khẽ gọi.
Thần Huyền Huân xuất hiện trên cao, tay nắm lấy Xích Tà Ma Kích, ánh mắt hoàng kim loé lên từng mảng ký ức xưa cũ.
Từng vị tộc nhân tự bạo, từng vị tộc nhân thiêu đốt sinh cơ, phụ mẫu bị dồn vào đường cùng, gia gia oanh liệt tự bạo, nhục thân nàng bị đánh nát, Bất Hủ Thần Tháp suy yếu độn không...
“Thần Huyền Không, Thần Huyền Huân!” Lãnh Hồng thì thào:
“Các ngươi... thắng...”
“Kết thúc!” Thần Huyền Huân siết lấy Xích Tà Ma Kích, lạnh lùng cắm xuống:
“Kiếp Tử Ngục!”
Vào ngay thời khắc mấu chốt, Lãnh Hồng đột ngột cười dữ tợn:
“BẠO!”
Từ trong Dị Hoá Phệ Thần Châu, hàng vạn Bất Hủ Đạo Thuộc Tính đột ngột bắn ra, lao thẳng đến Thần Huyền Huân mà tự bạo.
Đồng tử hoàng kim co lại...
Ngoại trừ số Bất Hủ Đạo Lôi mà Hồng Thương Minh chiếm được lúc Lôi Chấn Thiên ngã xuống lần trước, những Bất Hủ Đạo Thuộc Tính đa số đều là Đạo Thuộc Tính năm xưa của Thần Huyền Huân...
Khi nàng bị đánh vỡ Bất Hủ Thần Đỉnh, thất lạc chúng nó.
Tất cả đều là Đạo Thuộc Tính từng gắn bó, từng trung thành của nàng.
Đang lúc bối rối, một thanh âm trầm ấm vang lên bên tai:
“Có ta ở đây!”
Thần Huyền Huân khôi phục tự tin, Kiếp Tử Ngục thẳng thừng chinh phạt!
PHỐC!
Lãnh Hồng hai mắt lồi ra, Xích Tà Ma Kích xuyên thủng đầu lâu...
Hắn nhìn thấy Bá Chủ Thần Thế bành trướng, thống trị vạn vật, khống chế cả thời gian và không gian, chặn đứng sự tự bạo của các Đạo Thuộc Tính.
“Không cam...”
Còn chưa kịp thì thào, Bất Hủ Ma Kiếp trong tay Chung Cực Phán Quan đã bồi thêm một cú.
ĐÙNG...
Thần Hình Câu Diệt!
Thần Huyền Huân không thèm nhìn lấy cảnh này, nàng lao thẳng vào lòng phu quân, ôm siết lấy hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất