Lãnh Tàn, Lôi Chấn Thiên, Binh Ngạo, U Minh Chi Thần, Hồng Thương Minh, Pháp Hưng, Vĩnh Vũ, Thủ Mộ Nhân.
Mặc dù quá trình của từng kẻ là khác nhau, nhưng tất cả cừu nhân tiêu diệt Bất Hủ Cổ Tộc đều đã trả giá bằng mạng sống của chúng.
Quan trọng nhất, Thần Huyền Huân đã chính tay kết liễu Lãnh Tàn - kẻ đã khởi đầu cho mọi thảm kịch.
Hắn nằm xuống ngay tại Đông Nam, ở lân cận Bất Hủ Thần Địa.
Từng vị tộc nhân của Bất Hủ Cổ Tộc trên trời có linh ắt hẳn cũng sẽ mỉm cười mãn nguyện.
“Mọi thứ đã qua...” Lạc Nam vỗ về thê tử an ủi:
“Quyết định của gia gia nàng, cho đến cuối cùng vẫn luôn chính xác.”
Thần Huyền Huân ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ tràn ngập si mê, chẳng biết nghĩ đến điều gì mà cắn nhẹ cánh môi:
“Vẫn còn điều khiến gia gia, phụ mẫu, tộc nhân của thiếp tiếc nuối.”
“Điều gì thế?” Lạc Nam sững sờ.
Thần Huyền Huân đưa tay xoa xoa eo nhỏ, phong tình vạn chủng liếc hắn:
“Bọn họ chắc chắn muốn có cháu đấy.”
“Phốc!” Lạc Nam suýt chút phun ra, biểu lộ vô cùng đặc sắc.
Đây có vẻ là điều duy nhất hắn không dám hứa hẹn với nàng.
Thực lực, tu vi của hắn và nàng quá đỗi kinh khủng, tỷ lệ để có hậu đại gần như bằng không.
Nếu như cả hai áp chế tu vi, tiến hành hoá phàm, việc này có thể không quá khó.
Nhưng khi đó đứa bé không được kế thừa căn cơ, ngộ tính, thiên phú của phụ mẫu một cách tự nhiên, quá mức thiệt thòi cho nó.
Hơn nữa làm như thế khó tránh khỏi hơi gượng ép, so với việc dùng đan dược, bí pháp các loại phụ trợ chẳng khác chút nào.
Lạc Nam và chúng nữ đều muốn thuận theo tự nhiên.
Lạc Kỳ Nam ở bên cạnh che miệng cười trộm, nàng cũng rất muốn có thêm mấy cái đuôi nhỏ chạy sau lưng như Tiểu Thiên Ý, đáng tiếc chuyện này không thể cưỡng cầu.
Mà lúc này, Thuỷ Hoang Bá Hậu và các vị Bá Phi lần lượt quay về.
Kẻ cần diệt đã diệt được, nhưng kẻ muốn trốn cũng đã trốn được.
Lạc Nam phát hiện từng người các nàng đều mang thương thế không nặng thì nhẹ, dù sao thì việc dồn ép Cấm Thần vào đường cùng, buộc bọn hắn điên cuồng phản kháng thì thương thế là điều không thể tránh khỏi.
Hắn đau lòng không thôi, cũng mặc kệ chúng nữ thu được cái gì, thúc giục các nàng trở về trong tông trị thương.
“Phu quân, sao chàng không cùng chúng ta quay lại?” Diễm Nguyệt Kỳ hỏi, nàng lo lắng hắn lại chạy đi truy đuổi Vô Ưu.
“Ta phải khôi phục Đông Nam." Lạc Nam bất đắc dĩ.
Mọi người quét mắt nhìn, phát hiện Đông Nam giờ đây đã biến thành một đống hỗn độn.
Bầu trời không có mảnh nào là nguyên vẹn, không gian sắc bén như thuỷ tinh bị nghiền nát.
Mặt đất nơi thì sụp đổ, nơi thì xới tung, nơi lún sâu vạn trượng, nơi thì bị hoá thành biển lửa, nơi ngưng kết thành băng, nơi lan tràn kịch độc...
Ngoại trừ Bá Việt Tông có Càn Khôn Vạn Phù Trận cùng với mấy con Bất Hủ Thần Thi bảo vệ, những chỗ khác đã không còn vẹn toàn.
Các sinh linh, tu sĩ vô tội toàn lực chạy trốn, rút ra khỏi phạm vi chiến đấu đến nay vẫn chưa dám trở về.
Lạc Nam có trách nhiệm phục hồi như cũ và bồi thường thoả đáng cho bọn họ.
“Vậy bọn thiếp không phiền chàng.” Yên Nhược Tuyết gật đầu, mang theo các tỷ muội quay về Cung Đình Thụ.
Không phải các nàng không muốn giúp hắn mà bởi vì lực lượng của từng người có hạn, diệt được Cấm Thần đã gần như tiêu hao sạch sẽ rồi.
“Ta chỉ chữa trị không gian, phục hồi quang cảnh.” Lạc Nam nhún vai:
“Còn việc bồi thường thiệt hại, hỗ trợ thêm cho các thế lực bị ảnh hưởng, sau đó sẽ giao cho các vị trưởng lão giải quyết.”
“Việc đó tông chủ cứ để mấy lão già chúng ta lo liệu.” Tiêu Tài Lão Tổ cung kính chắp tay.
“Haha, biểu hiện rất khá!” Lạc Nam hai mắt sáng quắc nhìn Tiêu Phú nói:
“Ta có chú ý đến trận chiến của lão, Kim Nguyên Thần Bao rất lợi hại.”
Trong tương lai, hắn cũng muốn tìm Bất Hủ Thần Vật như thế cho Trương Nhã Trâm, Mộng Thải Vân...
“Tông chủ quá khen!” Tiêu Phú dương dương đắc ý, nhiệt huyết sôi trào, cảm giác như được trở về thời niên thiếu.
Nếu là bình thường, lão chắc chắn đã đau lòng đến cực điểm, nội tâm rỉ máu.
Bởi vì Kim Nguyên Thần Bao đã nuốt trọn một tên Bất Hủ Thần Thi là Pháp Hưng chuyển hoá thành chiến lực cho lão.
Bất Hủ Thần Thi có giá trên trời, Tiêu Tài Tộc phải kinh doanh ở hỗn độn vài chục vạn năm mới mua nổi một tôn như vậy.
Nhưng so với chiến lợi phẩm lần này thu được, một Bất Hủ Thần Thi chẳng có nghĩa lý gì, trả giá vô cùng xứng đáng, lại còn được Lạc Nam tán dương.
“Bá Việt Tông chúng ta phải hành động quyết đoán như thế.” Lạc Nam vỗ vỗ vai lão:
“Nếu lúc đó ngươi không dám chuyển hoá Bất Hủ Thần Thi, ta ngược lại sẽ xem nhẹ ngươi.”
“Tông chủ quá khen, lão phu cũng chỉ học theo tấm gương của mấy vị Bá Phi.” Tiêu Phú rất biết cách vuốt mông ngựa.
Quả thật khi nhìn thấy Thi Mộ Tuyền tự bạo Bất Hủ Thần Thi để tiêu diệt Thủ Mộ Nhân, lão mới có can đảm chuyển hoá Pháp Hưng dứt khoát như vậy.
“Tốt, sẽ có thưởng!” Lạc Nam hài lòng nói.
“Lão phu cáo lui!” Tiêu Phú cung kính cúi đầu, quay người rời đi, cưỡng ép nuốt một ngụm máu sắp phun ra trở về.
Lực lượng chuyển hoá quá lớn, thân già của lão sắp gánh không nổi, phải nhanh chóng tịnh dưỡng mới được.
Trong lúc nhất thời, bầu trời chỉ còn lại Lạc Nam và Lạc Kỳ Nam, Thái Cổ Viện Trưởng đang vất vả trị thương cho bốn vị Bất Hủ Thần ở Tây Cực.
Bốn người này hợp lực cùng Tiêu Tài Lão Tổ, đã thành công giải quyết Thanh Nhiên Cấm Thần nhưng cũng mang thương thế không nhẹ.
“Baba, để ta giúp ngươi!” Lạc Kỳ Nam ôn nhu nói.
“Có nữ nhi bảo bối hỗ trợ, rất nhanh sẽ giải quyết xong.” Lạc Nam nở nụ cười đầy tự hào.
Lạc Kỳ Nam mỉm cười không đáp, nâng lên Bạch Ấn Điện.
VÙ VÙ VÙ...
Vô số luồng quy tắc như những xúc tu bắn ra, tạo thành mảnh lưới giăng kín bầu trời.
“AAAAAAA!!!!!!!!”
Theo tiếng hét thảm thiết từ đại điện vọng ra, Bất Hủ Chi Lực như sóng thần cuồn cuộn bao trùm, cấp tốc khôi phục không gian.
Lạc Nam gật gù, đại nữ nhi đang rút ra tu vi của tên Vạn Pháp Đạo Chủ bị phong ấn trong điện để phục hồi vùng càn khôn hư hại.
Như thế nàng vừa không bị tiêu hao, vừa đẩy nhanh tốc độ.
Đây chính là sự cường đại của Bạch Ấn Điện, chủ nhân của nó có toàn quyền thao túng lực lượng của kẻ bị phong ấn.
Giống như cách Lạc Kỳ Nam từng rút tu vi của Ngự Hải Thần Quân để truyền sang Thuỷ Nương Khanh vậy.
Không muốn thua kém, Lạc Nam điều động 3000 Bá Cực Đỉnh phân tán ra khắp nơi.
Từng tôn đại đỉnh nuốt lấy tàn dư của trận chiến, hút sạch lực lượng huỷ thiên diệt địa còn sót lại, sau đó toả ra Vĩnh Sinh Thần Lực chữa trị mặt đất.
Lạc Kỳ Nam phụ trách bầu trời, Lạc Nam phụ trách dưới mặt đất.
Huỷ diệt thì nhanh, nhưng phục hồi cũng khá tốn công.
Hơn nửa tháng sau, bầu trời Đông Nam rực rỡ trở lại, mặt đất ngập tràn sức sống, thảm thực vật đâm chồi.
Những tu sĩ cấp cao thành công trốn thoát, các sinh linh cấp thấp thì không quá khó để Vĩnh Sinh Thần Lực hồi sinh.
Lạc Nam không thể ngăn được hậu quả xảy ra trong trận chiến, nhưng sẽ cố gắng khắc phục.
Bá Việt Tông truyền tin, các thế lực và tu sĩ xung quanh đã có thể trở về.
Hắn đem Nhẫn Trữ Vật thu được của Song Sinh Chi Tổ giao cho bốn vị Phó Tông Chủ và các Trưởng Lão, dùng tài sản của một nội tình Bất Hủ là Song Sinh Đạo Thống mang ra đền bù cho các thế lực, tu sĩ bị tổn hại.
Chơi rất đẹp.
......
Trên Cung Đình Thụ...
“Cấm Khu đến 24 vị cường giả, chỉ 7 người thành công thoát thân, gồm Vô Ưu Cấm Lão và sáu tên Cấm Thần.” Kiểm kê sau trận chiến, Tuế Nguyệt ôn tồn nói:
“Có 17 vị ngã xuống hoặc rơi vào tay chúng ta.”
“Hít!”
Chúng nữ hít sâu một hơi, mặc dù đã tận mắt chứng kiến toàn cảnh, nhưng khi nghe thấy Cấm Khu tổn thất khổng lồ như vậy, vẫn cảm thấy rùng mình.
Cấm Khu đi 24 nhưng chỉ về 7, trận này đủ để Bá Việt Tông kinh sợ toàn Chung Cực và hỗn độn.
Nhưng chiến tích chưa dừng ở đó...
Bởi vì chỉ mới tính lực lượng ban đầu của Cấm Khu, nếu kể thêm đám người bỗng nhiên xen vào như U Minh Chi Thần, hai tên Song Sinh Chi Tổ, hai huynh muội Song Cực Chi Thần và Binh Ngạo.
Vậy lưu lại Đông Nam trong trận này chính là 23 vị Bất Hủ Thần.
Trong đó đã kể luôn Yêu Linh Cấm Lão tán thân dưới tay Thái Cổ Viện Trưởng, Thanh Nhiên Cấm Thần ngã xuống trong tay bốn vị Bất Hủ Thần của Tây Cực và Tiêu Tài Lão Tổ.
Một trận chiến, 22 vị Bất Hủ Thần vẫn lạc, một vị bị Bất Hủ Thần Tháp trấn áp - Thần Huyết nhuộm đỏ cả Đông Nam, ghi vào trang lịch sử bất hủ.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam cười nói: “Để ta giải quyết tên kia luôn!”
Ý niệm vừa động, hắn đã xuất hiện trong Bất Hủ Thần Tháp.
“AAAA, họ Lạc súc sinh, ngươi không dám cùng bổn thần chiến một trận sao?” Đồng Thương vừa nhìn thấy hắn, đã ngửa đầu nộ hống.
“Không hổ là Cấm Lão, bị trấn áp lâu như vậy vẫn còn rất cường đại.” Lạc Nam cảm thán.
Tuy Bất Hủ Thần Tháp có thể thôn phệ lực lượng của Đồng Thương, nhưng tên này có đến ba kiện Bất Hủ Thần Vật hộ thể, muốn thôn phệ cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Thậm chí nếu không cẩn thận, còn có khả năng bị Đồng Thương phá tháp xông ra.
Nhưng mà khi Lạc Nam tiến vào, mọi chuyện đã khác.
“Trấn!”
Hắn uy nghiêm đạp ra một bước.
ẦM!
Bá Chủ Thần Thế từ thể nội bùng ra, dung hợp cùng Bá Chủ Thần Thế của tầng tháp.
Mười tầng tháp truyền xuống lực lượng, Bá Chủ Thần Thế lập tức mạnh hơn gấp ba lần.
“PHỐC!”
Đồng Thương lần đầu thổ huyết, Quỷ Cốt Tổ Thần Thể lần đầu xuất hiện vết nứt, áp lực cực đại từ Bá Chủ Thần Thế đè nặng, xuyên thấu vào tận nội thể hắn.
“RỐNG!”
Vô số con mắt trên từng đốt xương cốt gầm thét phẫn nộ, chúng nó hiện trên đỉnh đầu Lạc Nam, chuẩn bị công phá.
“Ở trong tháp, ta chính là Bá Chủ!” Lạc Nam động ý niệm.
KENG KENG KENG KENG...
Bá Hồng Kiếm phân tách mà ra, hàng vạn thanh Bá Hồng Kiếm vũ loạn.
Mỗi thanh kiếm mang theo Bá Thần Lực từ Lạc Nam, lại được mười tầng tháp gia trì sức mạnh.
Vạn Kiếm Quy Tông!
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Những con mắt từ Khai Đồng Kính còn chưa kịp phản ứng, đã bị loạn kiếm đầy trời chém thành hai mảnh.
“PHỐC!”
Đồng Thương nhận phản phệ, thổ huyết không ngừng, hai mắt long lên sòng sọc nhìn Lạc Nam như dã thú:
“Tên hèn nhát, có giỏi thì ở bên ngoài cùng ta chiến đấu!”
“Ngây thơ!” Lạc Nam nở nụ cười khinh thường.
“Vô Ưu, Loạn Chiến thế nào rồi?” Đồng Thương nghiến răng ken két:
“Ngươi có mặt ở đây, hẳn là chúng đã chạy?”
Đồng Thương không dám nghĩ đến việc có cùng lúc mấy vị Cấm Lão vẫn lạc, kịch bản xấu nhất có lẽ là bọn chúng đã chạy để giữ mạng.
Lạc Nam lười giải thích với người sắp chết, lạnh lùng động ý niệm.
Bá Hồng Kiếm tập hợp, một kiếm nơi tay.
ẦM!
Toàn bộ lực lượng của Bất Hủ Thần Tháp dung nhập vào lưỡi kiếm.
Nếu là Bất Hủ Thần Binh bình thường, chưa chắc đã gánh nổi cỗ lực lượng này.
Bởi chỉ riêng tầng tháp này đã được đúc ra từ một nửa Bất Hủ Thần Vật rồi.
“Vạn Cổ Độc Bá Trảm!”
Nhất kiếm toàn lực, không chút lưu tình...
Tất cả con mắt trên cơ thể Đồng Thương đều run rẩy, trong từng cái đồng tử đều hiện lên vẻ hoảng sợ.
Hắn là kẻ đầu tiên được đối mặt với một kiếm này, bởi vì Vạn Cổ Độc Bá Trảm thi triển trong Bất Hủ Thần Tháp so với bên ngoài mạnh hơn gấp nhiều lần.
Có thể nói, sự đáng sợ nhất của tầng tháp này không phải là giam cầm đối thủ, mà là cường hoá chiến lực cho chủ nhân.
“Ta không tin!” Theo bản năng, Đồng Thương vẫn cố gắng chống lại.
Hắn nâng lên Uy Hồn Quân Thương, vạn hồn gào thét, các con mắt mọc lên trên trường thương dày đặc, Quỷ Cốt còn khảm xung quanh từ cán đến mũi thương, tăng cường sức mạnh.
KENG!
Nhưng khi một kiếm ngân vang, Đồng Thương biết tất cả thủ đoạn của mình đều vô nghĩa.
Quỷ Cốt sụp đổ, vạn nhãn mù loà, Quân Hồn tịch diệt.
Uy Hồn Quân Thương xuất hiện vết nứt lan tràn, bắn khỏi tay hắn.
“Ta...”
Khoé môi yếu ớt thì thào, cơ thể tách làm hai mảnh.
Linh hồn tán loạn bay ra, Lạc Nam hấp thụ vào trong Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn.
Lần này hắn thu được không ít tàn hồn của Bất Hủ Thần, dự định sẽ dùng để bồi dưỡng Hồn Quân và những Hồn tu xuất sắc của Bá Việt Tông.
Tận dụng triệt để...
“Quỷ Cốt này rất tốt!” Lạc Nam hạ người rơi xuống, đảo mắt nhìn Bất Hủ Quỷ Cốt đã ảm đạm không còn ánh sáng.
Nên biết rằng một kiếm kia của hắn đã từng chém nát Ngạo Cực Kiếm nhưng nhờ có Quỷ Cốt bảo vệ mà Uy Hồn Quân Thương chỉ bị rạn nứt mà thôi.
Như vậy càng tốt, Lạc Nam sẽ không tốn quá nhiều Nguyên Thạch để chữa trị chúng nó.
“Họ Lạc kia... ngươi dám...” Khí linh của ba kiện Bất Hủ Thần Vật hiện ra, căm phẫn hướng về hắn chất vấn:
“Chúng ta dù bạo cũng không...”
“Các ngươi chưa có kinh nghiệm.” Lạc Nam tủm tỉm cười, Bá Hồng Kiếm chém ngang.
“Ngươi...” Ba tôn Khí linh hãi hùng khiếp vía.
Bá Kiếm Quy Tắc tận diệt, xoá sạch linh trí của chúng, Khí linh tiêu tan.
“Ở trước mặt ta, đừng ỷ vào giá trị!” Lạc Nam thản nhiên đáp.
Dù Khí linh có cầu khẩn xin tha, chưa chắc hắn sẽ giữ lại khi chúng nó vốn thuộc về kẻ thù.
Huống hồ mở miệng uy hiếp hắn như vậy?
Mang theo ba món Bất Hủ Thần Vật, Lạc Nam hiện ra bên ngoài.
Bất Hủ Thần Tháp xoay tròn trong lòng bàn tay.
“Baba, thu hoạch lần này quá lớn.” Tiểu Thiên Ý hưng phấn nhào đến, như con mèo nhỏ trèo trong lòng hắn.
“Haha, tiểu công chúa thích gì thì lấy thứ đó.” Lạc Nam sủng ái véo véo gò má ái nữ, cười nói:
“Loạn Chiến Phi Phong được không? Đồ chơi này rất mạnh!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất