Trong lúc Tam di nương bị mùi hương bí ẩn kia thôi thúc lao vào quấn quýt với gia nô, thì không biết con gái mình cũng không thể cầm lòng được trước mùi hương ấy, tóm lấy một thị vệ rồi sà vào lòng gã. 

Thị vệ nọ cũng còn tuổi thanh niên trai tráng nên không nhịn nổi. Có điều sau khi xong chuyện, nghe được vụ ồn ào bên Tam di nương thì gã lập tức ý thức được tình cảnh của mình. Gã không dám ở lại, xách quần vội vàng bỏ chạy. 

“Tìm gã cho ta! Gã tưởng thành Lạc Dương là nơi nào mà muốn trốn là trốn sao!” Mất một ái thiếp và một cô con gái chỉ trong một đêm, đã vậy còn với cách thức mất mặt thế này, Hàn gia chủ suýt thì hộc máu ba lần. 

Tất cả là do tên Hi công tử kia! Tất cả là do hắn! 

Không báo thù thì ông ta không phải họ Hàn 

Tân Phong Hi không biết những gì diễn ra ở Hàn gia sau đó, dù biết thì nàng cũng không hề áy náy. Hàn Tam di nương tự đâm đầu vào chỗ chết, con gái mới mười bốn tuổi mà nỡ lòng nào cho nàng ta ngửi hương kích tình để dạy nàng ta cách quyến rũ đàn ông! Có bà mẹ nào như thế không? 

Vả lại rõ ràng Hàn Tứ tiểu thư cũng tự nguyện, tự làm tự chịu, nàng không ra tay với Hàn Tứ tiểu thư là đã nhân từ với nàng ta, mẹ ruột nàng ta mới là kẻ chuốc thuốc nàng ta, kết quả sau cùng là gì có liên quan gì tới nàng? 

“Hi công tử về khách điểm Lạc Dương à?” Trên con đường dài vắng vẻ, Triệu Vân dừng bước, xoay người lại. 

“Ngươi có quan hệ gì với Vân Phong? Hay ngươi chính là Vân Phong?” Tần Phong Hi nhíu mày, thẳng thừng hỏi ngay tại chỗ. 

Triệu Vẫn khẽ cười: “Hi công tử dựa vào đâu mà nhận ra ta có quan hệ gì với Vân Phong?” 

“Nếu ta nói chỉ là trực giác thì ngươi tin không?" 

“Lẽ nào Hi công tử thích Vân Phong? Đến nỗi có trực giác về hắn thế này..” Một tia sáng lóe lên trong mắt Triệu Vân. Tần Phong Hi khịt mũi khinh thường: “Không nói thì thôi, tạm biệt. 

Nàng xoay người bỏ đi mà không chút do dự. 

Giọng Triệu Vân theo gió nhẹ nhàng truyền từ đằng sau tới: “Một ngày nào đó ta sẽ nói cho cô biết, Tần Phong Hi 

Tần Phong Hi khựng lại, nhưng nàng không quay đầu thì vẫy tay: “Vậy thì ta không cần đến chỗ Vân Phong để tạm biệt nữa, ngươi báo với hắn một tiếng đi. 

Vào giây phút hắn ta gọi tên nàng, Tần Phong Hi khẳng định cho dù Triệu Vân không phải Vân Phong thì cũng có quan hệ hết sức mật thiết với Vân Phong. 

Nhất định sẽ còn chuyện gì đó xảy ra tại thành Lạc Dương. Tuy sự xuất hiện của Tây Minh Hạo lúc nãy đã chuyển biến thế cuộc, nhưng nhớ lại ánh mắt tham lam của Hàn gia chủ, nàng nghĩ ông ta sẽ không chịu để yên. 

Một tiếng gió rất khế truyền đến từ đằng sau, giọng Triệu Vân có phần xa vời: “Tân Phong Hi, có lệnh bài này, cô có thể ra lệnh mở cổng thành. 

Tần Phong Hi đưa tay ra sau bắt lấy, quả nhiên bắt được một tấm lệnh bài. Nàng cúi đầu nhìn, mặt trước lệnh bài có chữ “lệnh” nhưng mặt sau lại là chữ “Thúc”. 

Chữ “Thúc” này đại diện cho Thúc Vĩnh Siêu - Tri phủ thành Lạc Dương. 

Giả sử Triệu Vân là bạn chí cốt, nhưng hắn ta có thể mang theo lệnh bài của Thúc Vĩnh Siêu bất cứ lúc nào ư? 

Tần Phong Hi cất lệnh bài đi, nói mà không quay đầu: “Đa tạ. Sau khi sử dụng lệnh bài, ta sẽ khảm nó lên vị trí cao hai mét trên tường thành bên phải ngoài cổng thành, Triệu công tử nhớ đi lấy về” 

Nghe nàng nói vậy, Triệu Vân ngẩn người, sau đó phì cười. 

“Được” 

Tần Phong Hi phất tay, lao vút vào trong thành với tốc độ rất nhanh. Triệu Vân chưa kịp ngắm đủ bóng lưng nàng thì cô gái ấy đã khuất khỏi tầm mắt hắn ta. 

Trong bóng tối, hai thân hình lặng lẽ xuất hiện sau lưng Triệu Vân. 

“Công tử, phu nhân đang làm ầm trong phủ nha, đòi vào trong gặp đại nhân” 

Triệu Vân hết cách: “Thằng Vân Thường này diễn kiểu gì mà làm nữ nhân đó nghi ngờ thế kia?” 

Bóng đen không trả lời. 

Triệu Vân lắc đầu, nói: “Thôi, có lẽ thành Lạc Dương sắp đón chuỗi ngày không yên bình rồi. Mấy ngày này ta phải đích thân cải trang nhân vật Thúc Vĩnh Siêu thôi. 

Xoay người lại, Triệu Vân đi về phía phủ đệ của Tri phủ thành Lạc Dương Thúc Vĩnh Siêu. 

Màn đêm buông xuống, đồng hồ nước kêu tí tách. Tại cổng thành, binh lính thủ thành quát to: “Ai vậy?” 

Trong hai cỗ xe ngựa to, một cánh tay trắng nõn vươn ra từ xe ngựa đầu tiên, tấm lệnh bài trên tay người nọ hiện ra trước mắt binh lính thủ thành. 

“Thân lệnh của đại nhân, mở cổng thành!” 

“Rõ!” 

Binh lính thủ thành ngay lập tức chạy đi mở cổng thành, hai cỗ xe ngựa lao nhanh ra ngoài. 

Sau khi xe ngựa ra khỏi cổng thành, bàn tay nọ giơ lên trong bóng tối, lệnh bài bay ra khỏi tay, khảm lên tường thành tại vị trí cao hai mét, không phát ra chút âm thanh nào. 

Hai chiếc xe ngựa phi nhanh như gió. Hai chiếc xe ngựa hôm nay tốt hơn xe ngựa nhóm Tần Phong Hi mua ở Bình Sa thành không biết mấy lần. Xe ngựa rất lớn, chứa được năm người nằm cùng một lúc. 

Chưa hết, sự khéo léo, lành nghề của cổ nhân đã được thể hiện một cách trọn vẹn trên xe ngựa: Chiếc bàn nhỏ hoàn toàn vô hình sau khi được gấp lại, mười hai ngăn kéo ẩn được chế tạo hết sức tinh xảo đầy ắp các loại trang phục, số dược liệu còn dư của nàng cũng được đặt trong đó, chỉ cần tiện tay đẩy về thì sẽ hòa làm một với thành xe, hoàn toàn không thấy được có ngăn kéo ẩn ở đâu. 

Dưới gầm xe ngựa được lắp thêm tường kép để chứa lò than, sưởi ấm cho toàn bộ sàn xe ngựa. Hơi ấm sẽ truyền lên tấm thảm trải sàn, giúp người ngồi trong xe ngựa không thấy lạnh vào mùa đông. 

Điều quan trọng nhất là chức năng chống rung lắc, chống nước của loại xe ngựa này cũng rất tốt. Ngựa Đại Uyên kéo xe ngựa chạy băng băng mà người trong xe vẫn không hề lảo đảo, lắc lư. 

Họ đi thẳng một mạch về phía Bắc. 

Mặc dù Tần Phong Hi không uống say nhưng dù gì cũng uống rượu cả đêm, nên bây giờ nàng đã hơi thấm men say. Tần Phong Hi nằm trong xe ngựa, đắp một chiếc chăn, Tử Vân hồ cuộn mình nằm bên cạnh nàng, một người một hồ ly say giấc nồng. 

Trần Thập và Tân Nghĩa một trái một phải cầm một chiếc gối bông ngồi gần cửa xe. Hai người không ngủ, nhưng không dám trò chuyện vì sợ sẽ quấy rầy Tần Phong Hi 

Đoàn người cứ liên tục tiến về phương Bắc như vậy. 

Thật ra đây là năm bình yên nhất của thành Phá Vực, bởi vì đế quân đã miễn thuế một năm, giúp đời sống người dân trong năm nay cải thiện đáng kể. Hơn nữa, lũ ác bá cường hào quen thói bóc lột dân chúng trong thành không còn dám lộng hành, bởi vì thành Phá Vực đã có tướng quân, binh lính, bố trí thêm phủ nha và ty giám sát, bách tính có oan khuất thì không đến nỗi không biết nên báo lên ai. 

Nếu là lúc trước thì họ chỉ có thể tìm thành chủ, nhưng thành chủ lại quá cao quý, không phải ai cũng được gặp. 

Thành Phá Vực không chỉ miễn giảm thuế mà còn lập rất nhiều quy định và các chính sách có lợi cho dân. Một trong số những quyết định được nhiều người đón nhận gần đây là bảng thi đua khen thưởng. 

Tất cả mọi người hay người trưởng thành đều có thể tham gia với nhiều hình thức khác nhau, đã thế còn có bảng thi đua dành cho trẻ con. Từ già đến trẻ, bất cứ ai cũng mang tâm thế tích cực, thời gian này thành Phá Vực náo nhiệt chưa từng có. 

Bảng thi đua khen thưởng được chia thành mục người lớn và mục trẻ con. Nội dung thi đua trên bảng người lớn tất nhiên rất nhiều, bao gồm thu hút người dân sinh sống tại thành Phá Vực, tốt nhất là cả gia đình đều chuyển tới. 

Sau khi người phụ trách quản lý dân số của Phá Vực xác nhận thân phận, lý lịch và lý do di cư đến Phá Vực là thật sẽ cho họ làm giấy chứng minh thân phận tại Phá Vực, thế là trở thành dân Phá Vực. 

Người dân có thể dẫn các thành viên trong gia đình đến, có trẻ em và người già thì phần thưởng sẽ cao hơn một chút, tất nhiên trong thành cũng chào đón thanh niên trai tráng hay phụ nữ trẻ. 

Chưa hết, nếu ai trong số những người chuyển đến đây là người lành nghề, có học thức cao, hoặc biết chữa bệnh thì cũng được thưởng lớn. Cáo chiêu mộ hiền tài của Phá Vực được phát đi như hoa tuyết và lan truyền khắp thiên hạ. 

Bên cạnh đó, tường thành Hi thành đã được xây dựng hoàn tất, hôm nay đang tăng cường xây dựng cơ sở hạ tầng trong thành nên cần nguồn nhân lực lớn, chỉ lao động chân tay, yêu cầu am hiểu nghề xây dựng, biết cách thiết kế và sắp xếp đường phố hợp lý, có kiến thức về canh phòng thì càng tốt. 

Do đó, trong cáo chiêu mộ người tài được phát khắp thiên hạ viết rõ Phá Vực chào đón tất cả nhân tài giỏi giang, dày dặn kinh nghiệm. Chỉ cần tới Phá Vực, Phá Vực sẽ nhận và dùng nguồn lực tài hoa, lành nghề này để xây nhà. Mỗi người đều được phân đến ngôi nhà theo giá trị mà họ có thể mang lại, sau đó họ sẽ được hưởng một mức thuế rất thấp. 

Tất cả những người có tài nhưng chưa gặp thời, hoặc bị hãm hại, sống bơ vơ không nơi nương tựa, tương lai mù mịt, hoặc chỉ đơn thuần không hài lòng với hoàn cảnh hiện tại, muốn đổi nơi sống, muốn thay đổi lối sinh hoạt đều có thể tới Phá Vực! Phá Vực mới sẽ đem lại cho họ một thế giới hoàn toàn mới! 

Người như vậy trong thiên hạ nhiều không kể xiết. 

Cáo của Đế quân Phá Vực vừa được ban hành, gần như toàn đất nước đều xôn xao. 

Vô số người ùa vào Phá Vực. Cánh đồng hoang vu vốn không có lấy một tiếng động, im lặng như tờ khiến người ta thấy trống trải. Bây giờ khi đi trên đường đến thành Phá Vực, họ luôn nhìn thấy người đi kẻ lại, chưa kể còn có xe ngựa, xe lửa đi ngang qua. 

Tất cả mọi người ở thành Phá Vực đều bận rộn như con quay. Trong thành Phá Vực, số khách điểm, cửa hàng, tửu lầu cũng nhiều hơn trông thấy. Bởi vì không phải ai cũng vừa đến đã được đến phủ nha đăng ký, sắp xếp, quá đông nên mỗi ngày đều cần phải xếp hàng. Hơn nữa những người này cũng không được ăn cơm miễn phí nên khách điểm và tửu lâu cũng chật kín. 

Ngoài ra còn có những người tò mò, muốn tới xem thử hôm nay Phá Vực đã có sự thay đổi lớn nhường nào. Thám tử của các quốc gia có chút đầu óc kinh doanh, chở nguyên vật liệu mà họ cho là thiếu thốn ở Phá Vực từ các nơi đến làm ăn. Loại người này cũng chiếm không ở số ít, như vậy càng khiến Phá Vực trở nên sầm uất hơn. 

Bởi vì nhiều người gia nhập Hi thành, cộng thêm thủ đoạn trị quốc mạnh mẽ của Lệ Tử Mặc, hắn đem lại lợi ích và hy vọng cho người khác con dân nhưng chế độ phạt do hắn quy định cũng vô cùng cứng rắn, cho nên một khi gia nhập Phá Vực, những người này sẽ bị ràng buộc bởi các chế độ phạt này, chỉ còn cách gạt bỏ ý định đến đây để tìm kiếm thế ngoại đào nguyên và tận tâm phục vụ cho Phá Vực. 

Một việc khác đang được đẩy nhanh tốc độ là động viên. 

Chuyện động viên chỉ có thể giao cho Ưng đích thân theo dõi. 

Ban đầu Lệ Tử Mặc đã cùng với Hoa Kiến Công lập ra các chế độ thưởng phạt, trao đổi về hình phạt, về sau hắn giao cho Hoa Kiến Công thúc đẩy và phát triển các chế độ này, tiếp đến là bàn việc thành lập Ngự Y viện với Thần y, rồi thêm xây dựng ngân hàng chế độ quan chức cho một nước. Đủ thứ chuyện lần lượt kéo đến, hắn ước gì biết phân thân để lo liệu. 

eyJpdiI6IjdSMVdCUXpaQ3E1TmltTlF5ekVKUWc9PSIsInZhbHVlIjoiandKSllcLzdQblg4SU5WSHBMM2grZE5nVllyZjRORENMc0VsdzJsZ3VZd1Q3c3NZU2kyUFE0YVM3bEhiUHhwbFdIdzAyR2VkbnNwYTF3YXE3a0RVTnZ3d0xMZHFBNHBWV2xmQnVIVTh4QitsUHRKeW1rRFRJbjBRZWw2NEhkVGhEQzUzeUNtSHJnVDJzQ25USStiTmxjaFF3RmMrTnhyckZXakI5bHdISlBjY3hyMWdVb3htdG1LajFYbHdQTTNvS2sydWNRZ3VKVnlwMlBtNXg5MW9NRXlLbGRpTkZYRjhoWjlTVzJ5V3dVaktGcGw5bWlEemszMU4wMFE0QW5TNUs4N2U4ZkpPUkloUDc0M3F4Z3JcLzZIT2g4UnY5Y1wvRkh5UlhpdEdmbDQySFwvaHA0U0ZlS0orRTkwTTlBQWhxWUVjIiwibWFjIjoiMjBiNjk2MWMzNTY4YzEzY2EyNDQ0ODY2NGI0YmVlMWNjZjhhMmJmMTMyYTFiOTcxNDNiNWI4MWQxYjg1ZGQ5ZCJ9
eyJpdiI6IkRBejZ5YldzUHFjNWp1TjNBdEtnTlE9PSIsInZhbHVlIjoiT2QrRVlrZDUwaUlpMkdpek1WZXpEUGJJbHVzK1wvd25YWWlNNUJuV1YrMG9xQmtqcmkyMGpsTmhuR1N6MVFLR1pFUzZ5Z0I5Y2YxWlljdmxRdGt0cW1wYXpZTDFpUHNwTkFFdXhhUHBDYjU4QXFaVFo4bFwvdU1LOWk3QVhmalwvbWVUR2ZYVDlBckxpdnpXNEJhb2c1ZnpOK0s4TldzU0dOc1JaQXJzeXVsOFE3VXpTVFdTazNlUW40cEI1M0NmeFhIOElLS1A0Vm5YVURtNE9SUFZ5TE5iWENjdHdvSVo5RFVtbW1uV2c3cVF5bE13dE9IMVU1Wnl0WE5kT0pLc3F4a0NcLzd5eGlnR3Z1TE41NWtZM0MydzJROTBLWjJ2QXFXN25nUHlMbHVMSHp6dFwvM2taaXQzdk16NnRmanNJcUNMV3QzWE9YMmdld3h4SlVjK1BQMGdLaDNZUzFtVCtZbXhCajh2ZHBOUHIrK0R5VTRNS2dZVUdnd0dIczNxOUlybFlzV3lYaytsNE5zRjFyUVl6ZjdcL1hpallnRVcyQzNOelFSTEFzN05VVkNFRSs3ZUVRSmJOellHekhoWlwva3I4TndZZXcwMVVCT3NKQVwvOFB5bUxLQW1YaHg3NjhHVW5jeU5yVVpHVzBaemtUemdmUmwrZmdhMU5lU2NXZGxZNnBONkZreWlyOVV1UE5rUWJDM1Bma2ZNdW1lYmxGcmF2UXZFcUg3K2YrM2F5QmhFU2tpTjBKWGFwRzFac0FDdTFHbHZEREUyeE41Y0ZWbkZ0anNzZVZLRVFDdFFrcXZFa1VPUUpcL1dCUjZQSmpKM0RiZFwvV28yaGJoT2Fzcm9tT0dnZzd1MlJQcVwvWStuZnlIWjcwNk9RTlNHUERcL0M3MjI4NFBzckQrcVZXTVZNU05XTTRvT1RNOXBoZ0ZVTmp6cmVrakM5QXYyMjdxZzA4ek8zM1dnZVpJZTZQcVlobEhiTlpPQ1p0MVZBZVV4bkxpeHdFQ0JRejhUejFiZDJKaWxlSVhyV1F6TkJcL2VyVkRRaklzVTlVWVVcL0dJVFhyaWdRdlRrK25mRWFNY29OWjRKNVZvdmQ1K0VHQnVtV0p1UXFsXC94VFNIRXVPcU1hbkxDTklDUWVhaGJiZUtzbE5hY094QmxJRzVJbDVXUk9kN2w4N0Z6Qmo5TURGbmpwZVwvemIwNkRxV0trZGJMTDNRVmNJK3N1c25RVmRtZz09IiwibWFjIjoiNzJiYjUzY2ZmODU1Y2E3NGM5ODI1M2Y0ZDA4ZmYyMWZmZTQ3ODVjZWE3YzUyYjUwN2I5ZDFhNTg2MTI1NmQxYiJ9

Đèn lồng lập lòe, lúc này trời đã về đêm, cái bóng của họ lạnh lẽo của họ bị hắt lên bệ cửa sổ. Nguyệt nhìn chiếc giường cạnh cửa sổ, hình ảnh Tần Phong Hi sau khi giải chú vương Tây Cương cho chủ nhân đã kiệt sức nằm đó, không nhúc nhích như thể đã chết vào cái lần ấy đột nhiên hiện lên trong đầu hắn ta.

Ads
';
Advertisement
x