Trong thoáng chốc không kìm nén được, hắn ta chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã bật thốt: “Chẳng biết năm nay Tần Phong Hi sẽ sống thế nào?” 

Bàn tay đang thoăn thoắt chắp bút của Lệ Tử Mặc bỗng khựng lại, thật lâu sau mới viết tiếp. Hắn chậm rãi nói nhưng không ngẩng đầu lên, không trả lời câu hỏi của Nguyệt: “Chọn dịch thừa xong chưa?” 

Nguyệt tạm thời không rõ hắn đang nghĩ gì nên gật đầu, đáp: “Đã chọn xong ba trăm dịch thừa(người quản lý trạm dịch) rồi ạ. 

Lệ Tử Mặc cầm bút đứng lên, rút một cuộn giấy ra khỏi ống đựng bản vẽ rồi trải ra bàn. Đó là một tấm bản đồ thế giới sơ khai, thấy được vùng lãnh thổ sơ lược của Phá Vực, Đông Thanh, Bắc Thương, Tây Cương và Nam Cương. Hắn cúi đầu nhìn bản đồ một lát, sau đó nâng bút đi nét trên bản đồ mà không chút do dự. 

Phá Vực nối với Đông Thanh, với Bắc Thương, Tây Cương và Nam Cương, các đường nối đều là đường đi gần nhất. 

“Phân phối ba trăm dịch thừa, mười người một đội, tìm địa điểm thích hợp nhất tại những chỗ này để thành lập cơ quan ám dịch thuộc Phá Vực càng sớm càng tốt, nhiệm vụ là truyền tin tức và tình báo của kẻ địch. Bổn Đế quân hy vọng sau này tin tức của các quốc gia trên thế giới cũng được truyền về đây với tốc độ sớm nhất. 

Nguyệt nghiêm nghị đáp: “Rõ!” 

“Giao nhiệm vụ đầu tiên cho ba trăm dịch thừa này: Dốc hết tốc lực tìm kiếm hành tung của Phong Hi!” Lệ Tử Mặc chỉ vào Bắc Thương: “Trọng tâm nằm ở Bắc Thương” 

“Ý của chủ nhân là, Tần Phong Hi sẽ đến Bắc Thương ư?” Bấy giờ Nguyệt mới vỡ lẽ mục đích của chủ nhân nhà mình. Ba trăm dịch thừa này nói là được thành lập để chủ nhân nhà họ nắm hành tung của Tần Phong Hi thì đúng hơn chứ nào phải nhằm mục đích truyền tình báo của kẻ địch một cách nhanh chóng. 

Lệ Tử Mặc nhìn bản đồ, lạnh lùng nói: “Bổn Đế quân khẳng định bây giờ nàng ấy đã ở Bắc Thương” 

Đông Thanh gần Phá Vực hơn một chút. Họ từng lục soát rất nhiều nơi trên Đông Thanh, chỉ có Bắc Thương nằm xa Phá Vực nên còn lạ lẫm với họ. 

Có lẽ Tần Phong Hi cho rằng nơi đó phù hợp cho nàng ẩn nấp hơn. 

Nguyệt lĩnh mệnh lui ra ngoài, chỉ còn một mình Lệ Tử Mặc trong phòng. Lồng đèn lay lắt không còn sáng rỡ, hắn đứng dậy, tháo chao đèn ra, cầm cây kéo nhỏ cắt một ít tim đèn rồi đậy chao đèn lên lại. 

Lệ Tử Mặc ngồi xuống, nhìn một quyển sách trên bàn, mở ra. Có hai lá thư được kẹp trong đó, hắn cầm hai phong thư lên rồi chậm rãi vuốt ve chúng, đôi phần giận dữ hiện lên trong mắt. 

Danh xưng người nhận được viết trong thư là Nguyệt Vệ đại nhân. Lá thư này được viết cho Nguyệt, do Tân Phong Hi gửi tới. 

Quả nhiên Tần Phong Hi vẫn bình an vô sự, đã ra khỏi Thần Ma cốc an toàn. Hơn nữa, với tính cách của nàng, sao nàng có thể vào núi kho báu mà đi về tay không? Nàng đã đào vô số dược liệu trân quý và bán một lô đi, chỗ còn lại đều là hàng tốt, nàng không có ý định bán chúng cho người khác mà quyết định làm đối tác với Phá Vực. 

Đúng, làm đối tác. 

Người phụ nữ kia hay thật, không chỉ rời xa hắn mà còn muốn làm đối tác với hắn, giao dịch tiền bạc với hắn. 

Trong thư, quả thật Tần Phong Hi đã ép giá, nhưng đó vẫn là một khoản tiền lớn với Phá Vực và điện Cửu Tiêu. 

Mười hai gốc Thiên Cơ Thảo cũng đã trị giá hàng trăm triệu lượng bạc, một số quả Tử Anh cũng trị giá trăm triệu bạc trắng. Đó là chưa kể đến những dược liệu khác như Linh Chi ngàn năm, nhân sâm ngàn năm và một vài linh quả được dùng làm thuốc không thể tìm thấy ở bên ngoài. 

Tất cả cộng lại, quy ra vàng thì cũng phải lên đến mấy trăm triệu lượng vàng. 

Tương đương hắn phải cho nàng ít nhất một ngọn núi vàng. 

Mặc dù món quà long trọng - kho báu vật của Độc Nhãn - mà nàng tặng lúc đầu vô cùng to lớn nhưng có một số thứ là bảo vật quý hiếm, đương nhiên hắn giữ lại sung vào quốc khố, sau này có dịp trao đổi với các quốc gia khác, tặng quà cáp thì dùng, vì không thể cái gì cũng quy ra bạc được. 

Trong thời gian gần đây, thành Phá Vực tiêu tiền như nước, bảo hắn đưa ra hàng trăm tỷ lượng vàng là không thể được. 

Tuy nhiên, hắn càng không muốn nàng bán dược liệu mà nàng phải khổ cực lắm mới lấy được, gần như đánh đối bằng cả tính mạng cho người khác. Nàng biết tặng quà cho 

hắn là điều đáng để khích lệ, có điều nhắc đến việc buôn bán thì hắn không thích, cực kỳ không thích. 

Đọc lại lá thư này một lần nữa, Lệ Tử Mặc mím chặt môi, lấy tơ lụa vàng óng ra. Cáo chiêu mộ người tài trên toàn thiên hạ được hắn viết bằng loại tơ lụa vàng óng này. Lệ Tử Mặc chuẩn bị viết thì câu nói “Có tin mừng!” đầy phấn khích của Nguyệt truyền tới. 

Không phải hắn ta đi sắp xếp chuyện ba trăm dịch thừa à? Lệ Tử Mặc hơi sa sầm nét mặt. Đó là chuyện quan trọng nhất với hắn, không được phép bị gián đoạn bởi bất cứ chuyện gì khác. 

“Chủ nhân! Có tin mừng!” 

Có tin mừng? Lệ Tử Mặc nhíu mày. 

“Vào đi” 

Nguyệt đẩy cửa vào, Lệ Tử Mặc thấy hắn ta đang kéo một người đi thì không kìm được mà ngẩn người. 

Mình mẩy người nọ bám đầy bụi đất, trang phục bẩn thỉu đến tột cùng, mặt mày lấm lem, nhưng đôi mắt đen tuyền lại sáng rỡ và đầy ắp sự hào hứng lớn lao. 

Hắn có ấn tượng với người này, bởi vì đó là người do Tần Phong Hi gọi tới. 

Hà Trường Vũ, có cha là thợ điêu khắc ngọc và một thê tử. 

“Chuyện gì?” 

Nếu không phải chuyện lớn thì Nguyệt sẽ không đến nỗi mất cả sự điềm tĩnh, đêm hôm khuya khoắt mà lại lỗi người đến tẩm điện của hắn. 

Nguyệt đẩy Hà Trường Vũ: “Hà Trường Vũ, ngươi nói đi. 

“Dạ, dạ!” Môi Hà Trường Vũ hơi run run, nhưng hắn ta vẫn cố gắng kìm nén để bản thân không đắc chí đến mức thất thố: “Bẩm Đế quân, thần, thần không phụ lời ký thác lớn lao, thần đã tìm được mỏ vàng rồi ạ!” 

Kể cả Lệ Tử Mặc đã chuẩn bị tinh thần cũng không kìm được mà đứng lên: “Tìm được rồi sao?” 

“Vâng! Đã tìm được rồi, hơn nữa, hơn nữa còn đào được khối vàng đầu tiên!” Hai tay Hà Trường Vũ run rẩy, hắn ta sột soạt mò một viên đá màu vàng lớn chừng quả trứng gà ra khỏi lồng ngực, sau đó giơ lên đỉnh đầu bằng cả hai tay. 

Lệ Tử Mặc sải bước tới, nắm viên đá đó lên. 

Đá vàng này vẫn chưa qua công đoạn xử lý nào, nhưng dưới ánh nến, màu vàng tươi rói và thuần khiết kia vô cùng chói lọi. 

Đó đích thị là vàng. 

Quả nhiên Phá Vực của hắn có giấu mỏ vàng! 

“Tốt! Tốt! Tốt!” Lệ Tử Mặc nói liên tục ba chữ tốt: “Hà Trường Vũ, ngươi nói bổn Đế quân nghe xem, mỏ vàng này có lớn không?” 

“Đế quân đang hỏi lượng vàng phải không ạ? Kể ra ban đầu Tần cô nương biết thần làm nghề này nên cho thần rất nhiều lời khuyên bổ ích, nói rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, từ hàm lượng vàng cũng là Tần cô nương nói đấy ạ. Thưa Đế quân, quặng mỏ vàng tìm được lần này rất dài, hàm lượng vàng cực kỳ lớn! Có điều nếu muốn đào mỏ thì thần cần nhiều nhân lực hơn ạ. 

“Trẫm cho phép! Ngươi cần bao nhiêu người, cần người theo tiêu chí gì thì cứ nói” 

“Cảm tạ Đế quân 

Lệ Tử Mặc tiếp tục hỏi thêm vài câu nữa. Cuối cùng, thấy Hà Trường Vũ mệt đến mức không đứng vững thì phất tay cho hắn ta lui xuống nghỉ ngơi. 

Chờ Hà Trường Vũ đi, Nguyệt cười nói: “Chủ nhân, cuối cùng chúng ta cũng không cần dựa vào tài sản do người khác để lại để sống qua ngày rồi!” 

Có mỏ vàng, có tài sản thì mới có thể ban hành những luật lệ ấy mà không có nỗi lo về sau. 

Lệ Tử Mặc đáp tiếng “ừm”, ngồi xuống rồi nâng bút lên lại. Lúc này Nguyệt mới nhìn thấy tơ lụa vàng óng được trải ra trước mặt hắn, hắn ta hơi thảng thốt, sốt ruột hỏi: “Chủ 

nhân, ngài muốn viết quốc thư sao?” 

“Ngươi nghĩ sao về dược liệu mà Phong Hi nói?" 

Nhiều suy nghĩ lướt qua trong lòng Nguyệt. Sáng nay, sau khi hay tin, hắn ta không dám đọc mà nhanh chóng đưa thư đến nơi. Lần trước, Tần Phong Hi viết thư cho Ưng vì gia đình ba người Hà Trường Vũ nên Đế quân đã ghen tuông thấy rõ. Lần này nàng viết cho hắn ta, có khi nào Đế quân sẽ đòi tính sổ hắn ta không? 

“Chủ nhân, Tần Phong Hi biết thuộc hạ quản lý việc chi tiêu tiền bạc của Phá Vực nên mới viết thư cho thuộc hạ.” 

“Bổn Đế quân không nói chuyện này. Khai thật cho bổn Đế quân, cuộc buôn bán của nàng ấy có thể làm hay không?” Ánh mắt của Lệ Tử Mặc vô cùng sâu thẳm. 

Nguyệt lắc đầu: “Thuộc hạ cũng muốn làm nhưng không được, ngân sách của chúng ta không đủ... Không! Không! Bây giờ thì chưa chắc! Chủ nhân, tin mừng của Hà Trường Vũ đến quá đúng lúc! Có mỏ vàng thì chưa chắc đã không làm được!” Gương mặt Nguyệt ngập tràn sự vui mừng. 

Lô dược liệu thần kỳ kia đã góp phần làm phong phú thêm quốc khố của họ, hơn nữa sau này điện Cửu Tiêu nhiều chủ nhân hơn, ai mắc bệnh, có lô dược liệu này thì còn sợ gì 

nữa? 

Giọng Lệ Tử Mặc lạnh đi: “Ngươi có thấy ở trên viết Phong Hi lấy bốn gốc Thiên Cơ Thảo đổi sáu mươi lăm triệu lượng bạc trắng không? Số dược liệu còn lại nàng ấy tự ước lượng giá rồi cho chúng ta với mức giá ưu đãi thì ít nhất cũng phải hơn mấy trăm triệu lượng vàng. Mỏ vàng có thì có đấy, nhưng ngươi nghĩ phải khai thác bao lâu thì mới có được mấy trăm triệu lượng vàng?” 

Nguyệt ngẩn người. 

Lệ Tử Mặc nói tiếp: “Cho dù khai thác được hơn mấy trăm triệu lượng vàng thì bổn Đế quân cũng không thể dùng hết số vàng đó để mua một lô dược liệu. 

“Cũng phải. Vậy thì đành bỏ qua lô dược liệu trân quý của Tân Phong Hi thôi ạ. Nếu vào trước khi Tần Phong Hi đi Thần Ma cốc, Nguyệt sẽ cho rằng nàng chỉ là thị nữ của Đế quân, thứ nàng lấy được đương nhiên cũng thuộc về Đế quân, nào cần phải chi trả để mua. 

Nhưng sau lần này, hắn ta đã biết Tần Phong Hi khác họ. Trong lòng Tần Phong Hi, nàng không hề xem mình là một thị nữ. Nàng luôn tự do, có tư tưởng riêng của mình. 

Lệ Tử Mặc lắc đầu, không nói gì thêm. 

Nguyệt nói tiếp: “Chủ nhân, chi bằng chúng ta ghi công cho Tần Phong Hi..” Song, hắn ta chưa kịp dứt lời thì đã tự dừng lại. 

Tại sao phải ghi công? Đóng góp mười công lao cho nước nhà thì được làm phi, nhưng Tần Phong Hi có muốn làm phi không? Nếu nàng muốn trở thành phi tử thì với bản lĩnh của nàng, lập mười công lao lớn dễ như trở bàn tay. 

Nếu Tần Phong Hi muốn lập công, Nguyệt tin rằng chỉ cần cho nàng một tháng, nàng có thể giành những hai mươi công lao chứ đừng nói là mười, khéo nàng còn hoàn thành rất nhanh cũng nên. 

Nếu nàng muốn trở thành phi tử thì sẽ không bỏ đi như bây giờ. 

Còn bây giờ nàng đã rời khỏi Phá Vực, rõ ràng nàng không muốn trở lại. 

Nghĩ tới đây, chẳng biết tại sao, trong lòng Nguyệt cũng có chút chua xót. Hôm nay, hắn ta có tư cách gì oán trách Tần Phong Hi không niệm tình xưa nghĩa cũ, nói đi là đi 

chứ? 

Vừa nghĩ tới việc Tân Phong Hi muốn rời xa hắn, không gặp lại hắn nữa, trái tim Lệ Tử Mặc nóng như lửa đốt. Nàng từng nói rằng sẽ giao việc buôn bán dược liệu cho Trần Thập và Nguyệt Vệ quản lý, không thể tin được nàng không có suy nghĩ gặp hắn, thậm chí tránh bất kỳ cơ hội gặp lại hắn. Hắn đã cho phép nàng phủi sạch quan hệ với hắn 

chưa? 

Dù hôm nay hắn không có thời gian bắt nàng thì hắn cũng sẽ không buông tay nàng. 

Nghĩ tới đây, lần đầu tiên Lệ Tử Mặc nói rõ với Nguyệt Vệ: “Bổn Đế quân sẽ lấy Phong Hi. Nhớ lấy, dù có chuyện gì xảy ra, nàng ấy cũng sẽ là Đế phi của điện Cửu Tiêu 

Nguyệt sửng sốt, không kìm được mà hỏi: “Chủ nhân, thuộc hạ biết ngài không nỡ để Tần Phong Hi đi, nhưng thuộc hạ thắc mắc một điều, vì sao khi Tần Phong Hi muốn đến Thần Ma cốc, ngài lại không ngăn cản?” 

eyJpdiI6IjJXTjRUYlJ1eFkyajVTYVJMZG9RZVE9PSIsInZhbHVlIjoidGZDT0x1NkRZY1VlMFRhSHYzZ0tVUk1QS1Y2SkcwT1R3c1pTSmxGc3FlT2ZmQXVlMnFEYXlhaitIcGFcL1lQcXk0WFJGaXdnMElcL0hUUU5qS1VMbWdxRHJRdkV5eUtIVFN0M0RLXC9PU21yY3RTXC9vZVdxOWxSbHRUTm56dlwvTExZcVdZNzZrWmV3RlhKekV2STEydU1lQ0ZJRGdEVlpsYnltVGRsTVg3cUd6OEtMaGVuQWtvT09LbHdqd2hzMFpBWHUxZ3czblNRYVpTRG00Tm9Nb3JPVnlxYTNvNHM1OWZDb1ZRNHBZWkRzRExUdnFjK0p6TXRTbVB4ZDltQ05IMExcL0RmN2RjdklGYnR0OXMyUVhTWDB5Q2lIelVWZkgzamtQZ2VCbllLdGtiQlk1SEcxTkZBdHhcLzk5eEpKOStQQ1o1TlZ3MmVPOUsxc3FmekQrTzNYTVhWWjVPNThHSmhyZEdRbDE4RldcL2pzV29HTjQ0Z0FBWDNCUlJcL1krSGQ2WnQ5Zlp6TTNLYThNZk1rczQ5XC9yaGNQbThpVnVneDE4XC90ZGdySWE3UWFOT3Q0WElXMHpETkJXWEMzU2NNRFc4U0s0IiwibWFjIjoiNTRhOTUyMWRjYmY0ZmQ0ZWRlYjkwZmE5NWE4NzY2ZjNlY2ZlMzhkM2ZjMGNjZDE3MDRkNzhlODZkMGQyMGU3ZCJ9
eyJpdiI6IlA5NGVPWllrYmMyWnFMeXR1XC9rNm9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ill0dTdpcVpQVHdYeWxpeTY2ejlzZEJDa0RackppWVFvWjVQaTMzcHpJYjk1SmlBVkZWUFd5ZFYraVwvbnh5OEg0WHlXRW9vWkt6M1Y0Q1ptZEx1c0FUa09NTTBWWGNsbkN6YW9lNVR0dEhvVT0iLCJtYWMiOiIyOWQ2ZjMwY2I3Zjk4OWE5MDNlYmZhYTVmMjEwMTM1NjkyZmUxY2EzZjk2ZmUyMzMxMGQ4Mzk0NDdhZjg2NTk2In0=

Sau một hồi im lặng, Lệ Tử Mặc khẽ trả lời: “Bổn Đế quân không hy vọng Nạp Lan Mộng Như là người lấy được Tam Hàn Thu Giao”

Ads
';
Advertisement
x