Hắn vốn dĩ không hề nghĩ đến chuyện để Tần Phong Hi đi tìm Tử Kim Đằng, với sự hiểu biết của hắn về nàng, nàng sẽ không chấp nhận để người khác ép buộc đi tìm Tử Kim Đằng. Thế nhưng, nàng vẫn quyết định đi. 

Hắn muốn biết rốt cuộc nàng định làm gì hơn. Tất nhiên, hắn cũng hiểu rõ tính tình của Tần Phong Hi. Một khi nàng đã đi, chắc chắn sẽ không để Nạp Lan Mộng Như có được Tam Hàn Thu Giao, bởi vì Nạp Lan Mộng Như đã đắc tội với nàng. Người phụ nữ đó thù dai lắm. 

Hắn đoán được những suy nghĩ này của nàng, nhưng không ngờ rằng, nàng thực sự muốn rời khỏi hẳn. Khi Kim lão đưa Tam Hàn Thu Giao tới, tâm trạng hắn rất phức tạp. Một mặt, nàng quả thật đã lấy được Tam Hàn Thu Giao, khiến hắn vô cùng tự hào. 

Hắn biết rõ, người phụ nữ mà hắn vừa ý không hề kém cạnh Thánh nữ của Vấn Thiên Sơn! Nhưng đồng thời, hắn cũng tức giận, vì nàng lại chạy mất, mượn cơ hội này để rời xa hån! 

Hôm nay, đọc xong bức thư này, trong lòng hắn lại nảy sinh một suy nghĩ khác. 

Trong lòng nàng có hắn. 

Nếu không, nàng sẽ không vất vả khổ cực giành lấy Tam Hàn Thu Giao như vậy. Nếu trong lòng nàng không có hắn, gặp thứ gì quý giá cũng sẽ không muốn đưa cho hắn như vậy. 

Chắc chắn trong lòng nàng có hắn. 

Đã như vậy, hắn sẽ không buông tay. Dù có phải trói, hắn cũng phải trói nàng lại bên mình, phải đánh dấu ấn của Lệ Tử Mặc trên trán nàng! 

Rõ ràng trong lòng nàng có hắn, nhưng sao vẫn chạy trốn không chút do dự? Nàng từng nói rằng chỉ muốn là duy nhất đúng không? Được, nàng đã muốn, hắn sẽ cho. Dù sao cũng là người phụ nữ của hắn, chiều chuộng một chút thì đã sao! Dù sao hắn cũng chưa từng có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào khác. 

“Khế ước” 

Nguyệt nhìn hai chữ to mà Lệ Tử Mặc viết ra, lòng đột nhiên chấn động. Đây là ý gì? 

Chỉ thấy bút pháp Lệ Tử Mặc như rồng bay, tiếp tục vung tay viết. 

“Bổn Đế quân từng nói, lập mười công lớn có thể làm phi. Nay Tần Phong Hi đã lập được sáu công, lại lấy được một nhóm thuốc kỳ diệu vô giá. Phá Vực mới dựng nước, dù dốc hết tất cả cũng không đổi được. Chỉ có thể lấy bốn công còn lại, và bổn Đế quân để bù vào, đổi lấy thuốc quý. Nay lấy khế ước này tuyên bố với thiên hạ, sắc phong Tần Phong Hi làm Đế phi, từ nay về sau, điện Cửu Tiêu chỉ có một phi, không có người thứ hai. 

Nguyệt ngạc nhiên tột độ, sững sờ nhìn những dòng chữ trên giấy, ánh mắt dừng lại ở câu cuối cùng. 

Điện Cửu Tiêu chỉ có một phi, không có người thứ hai? 

Cái này cái này cái này, là có ý gì? 

“Chủ nhân? Câu này có phải hơi không ổn không?” Nguyệt ngập ngừng, ngón tay chỉ vào câu cuối cùng. Dù là thuộc hạ, là thần tử, nhưng hắn ta cảm thấy những lời cần nói thì vẫn nên nói. 

Sắc phong Tần Phong Hi làm phi, hắn ta thấy rất bình thường. Nửa năm qua, Tần Phong Hi đã lập được sáu công, sớm muộn gì cũng sẽ đủ mười công trạng để trở thành Đế phi. Nhưng từ nay chỉ có một phi, không có người thứ hai là sao? Ngoài Tần Phong Hi, chủ nhân sẽ không nạp thêm phi nữa? 

Lệ Tử Mặc lạnh nhạt hỏi: “Có gì không ổn?” 

Nguyệt không nhìn ra được hắn đang giận hay vui, suy nghĩ một chút rồi quyết định đưa ra ví dụ: “Thuộc hạ nghe nói, quốc chủ Đông Thanh khi còn là Thái tử, vô cùng yêu thương Hoàng hậu – khi đó còn là Thái tử phi, thậm chí còn nhiều lần bày tỏ rằng cả đời này chỉ cần một mình Thái tử phi là đủ trước mặt mọi người. 

Nhưng không lâu sau đó, các hoàng tử liên kết ép cung, ngai vị Thái tử bị đe dọa, Hoàng đế cũng sắp băng hà. Trong lúc nguy cấp, nhờ quốc tướng và tướng quân ngăn cơn sóng dữ, đã giúp Thái tử dẹp yên biến loạn và lên ngôi Hoàng đế. 

Sau khi đăng cơ, để cảm tạ ân đức của quốc tướng và tướng quân, Hoàng đế đã sắc phong con gái của họ làm Quý phi, khi đó những tiểu thư của các nhà đại thần có công khác cũng được đưa vào cung làm Phi tần hoặc Quý nhân. 

“Vậy thì sao?” 

Nguyệt sững người. Hắn ta đã nói nhiều như vậy, sao chủ nhân lại thản nhiên hỏi ngược lại “vậy thì sao”? 

“Ý của thuộc hạ là, vị trí bên cạnh chủ nhân cũng là một cách để trấn an và ban ơn cho các đại thần, hoặc là... 

Lệ Tử Mặc giơ tay ra hiệu cho hắn ta không cần nói tiếp: “Ngươi nghĩ rằng, bổn Đế quân không dùng những thủ đoạn này thì không trị được những người đó sao? 

Còn nữa, Nguyệt, tình thế của Phá Vực khác hẳn với các bất kỳ quốc gia nào khác. Bọn họ đều đang hưởng thụ giang sơn do tiền nhân để lại, còn bổn Đế quân thì đang tự mình đánh chiếm giang sơn! 

Nếu có kẻ nào theo bổn Đế quân chỉ vì hy vọng sau này có thể đưa mỹ nhân vào cung, thì bây giờ có thể cút ngay lập tức. Bọn họ theo bổn Đế quân đi chinh chiến, vinh hoa phú quý sau này đều sẽ có, cần gì phải dựa vào con gái hay mỹ nhân để cầu đường tiến thân?” 

Nguyệt không biết đáp lại thế nào, một lúc sau mới nói: “Vậy, chủ nhân, còn Nạp Lan cô nương thì sao?” 

Bọn họ đều biết rất rõ Nạp Lan Mộng Như quyết tâm phải gả cho Lệ Tử Mặc. Nếu Lệ Tử Mặc không cưới nàng ta, bọn họ sẽ phải đối mặt với áp lực từ Vấn Thiên Sơn. 

Chuyện này trước không nói, nhưng ơn cứu mạng của Nạp Lan Mộng Như đối với chủ nhân năm xưa phải tính thế nào? Chưa kể lần này, Nạp Lan Mộng Như không sợ nguy hiểm tiến vào bên trong Thần Ma cốc để tìm dược liệu cho hắn. Mặc dù cuối cùng Tam Hàn Thu Giao rơi vào tay Tân Phong Hi, nhưng không thể phủ nhận tấm lòng của Nạp Lan Mộng Như. 

“Chủ nhân, còn Lưu Vân tiên tử cũng một lòng chân thành với ngài... 

Lưu Vân tiên tử của Lệ Vân Sơn -Tố Lưu Vân, cũng không phải là một mỹ nhân có thể dễ dàng từ chối. 

Lệ Tử Mặc hừ lạnh: “Trên đời này, chưa có người phụ nữ nào có thể ép bổn Đế quân cưới cả. Thế nhưng Tần Phong Hi thì khác, hắn muốn ép nàng gả cho mình. 

Giờ đây hắn đã hiểu rõ, chỉ một mình Tần Phong Hi đã chiếm trọn tâm tư của hắn, khiến hắn đêm đêm mất ngủ, lòng đầy ưu phiền, khí phách anh hùng giảm sút, sao còn chỗ cho một hay vài người khác nữa chứ? 

“Tân Phong Hi, nàng..” Nguyệt nhất thời không biết nên nói gì. 

Lệ Tử Mặc im lặng một chút, rồi nói: “Ngươi biết hôm nay khi ta thấy bức thư này, trong lòng có cảm giác thế nào không?” Hắn không tự xưng là bổn Đế quân, thỉnh thoảng khi nói chuyện với bọn họ, hắn sẽ quên đi thân phận Đế quân của mình, dường như họ vẫn là những thằng nhóc cùng nhau trải qua sóng gió nhiều năm trước. 

Bức thư này... 

Ánh mắt Nguyệt lướt qua bức thư, vừa nghĩ đã hiểu được ý tứ của Lệ Tử Mặc ngay. 

Tần Phong Hi đã nói, bất kể mọi người có thể nào, ít nhất cũng từng sống chết bên nhau, cho nên, sau này nếu nàng có gì tốt, có thể sẽ ưu tiên hợp tác với điện Cửu Tiêu. 

Và đống thuốc quý này, sau khi nhận được hồi âm, nàng sẽ để Trần Thập mang tới, giao dịch với hắn. Nàng còn nói, chúc Phá Vực sớm thống nhất, có lẽ một ngày nào đó, khi tóc nàng đã bạc, không thể đi lại, không còn muốn đi du lịch nữa, nàng sẽ nhờ người chạy xe ngựa chở mình đến Phá Vực tham quan. 

Trong bức thư, giọng điệu của Tần Phong Hi đã hoàn toàn là khách sáo, không còn là giọng điệu của người cùng phe. 

Bức thư này, ngay cả khi hắn ta đọc xong cũng cảm thấy như có một bàn tay đang siết chặt lấy trái tim, khiến hắn ta cảm thấy khó thở. 

Vậy còn chủ nhân thì sao? 

Chắc chắn chủ nhân đã hiểu Tần Phong Hi muốn mỗi người một ngã với bọn họ, quyết tâm không bao giờ gặp lại. 

Trước khi nhận bức thư này, có lẽ bọn họ vẫn còn âm thầm ôm hy vọng, Tần Phong Hi sẽ quay về, nàng sẽ không nỡ rời bỏ Đế quân. Nhưng bức thư này đã làm lung lay sự tự tin của họ, đặc biệt là sự tự tin của Lệ Tử Mặc. 

Nàng thật sự có thể bỏ rơi hắn, thật sự có thể. 

Sao hắn có thể chấp nhận bị bỏ rơi như vậy chứ? 

“Ơn nghĩa, có thể báo đáp bằng cách khác. Lần này Nạp Lan Mộng Như gài bẫy muốn giết Tân Phong Hi trong Thần Ma cốc, theo lý mà nói, ta sẽ lấy mạng nàng ta. 

Giọng điệu lạnh lùng của Lệ Tử Mặc khiến Nguyệt có chút kinh hãi, rồi nghe hắn nói tiếp: “Thế nhưng, bổn Đế quân sẽ bỏ qua cho nàng ta lần này, coi như là để trả ơn nàng ta đã cản con hổ cho bổn Đế quân trước đây. Nếu lần sau nàng ta còn muốn hại người phụ nữ của bổn Đế quân, bổn Đế quân sẽ tự tay lấy mạng nàng ta. 

Nguyệt toát mồ hôi, còn có thể như vậy luôn? 

Lệ Tử Mặc cuộn bức thư lại, đưa cho hắn ta: “Sáng mai lập tức thông báo ra ngoài. 

Nguyệt quýnh cả lên, có chút không biết làm sao, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, cũng không quan tâm đến việc Lệ Tử Mặc sẽ tức giận, kêu lên: “Thiên Ảnh, hay là ngươi cũng khuyên chủ nhân một tiếng đi. 

Thiên Ảnh, là ám vệ đầu tiên của Lệ Tử Mặc. 

Nguyệt biết hắn ta ở đó, chỉ vì hắn ta phải ở đó, nhưng Nguyệt lại hoàn toàn không nhận ra. Dường như sau khi được Tần Phong Hi huấn luyện đặc biệt một ngày, kỹ năng ẩn nấp của hắn ta càng tốt hơn. 

Một giọng nói bình thản từ trong góc truyền đến: “Thuộc hạ cho rằng, không có người phụ nữ nào có tư cách chia sẻ chung người đàn ông với Tần cô nương” 

Chí mạng. Một câu chí mạng. 

Nguyệt không biết rằng, Thiên Ảnh từ lâu đã là fan cuồng của Tân Phong Hi. 

Sau khi Phá Vực công bố danh sách người tài với thiên hạ, tiếp theo là một khế ước gần như bán thân của Đế quân gây chấn động cả thiên hạ. 

Lệ Tử Mặc chắc chắn không phải là một người lãng mạn, cũng chắc chắn không phải là người biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng chỉ một câu: Dùng chính bổn Đế quân để bù vào, đã đủ khiến cho phụ nữ trên thế gian phải đau lòng rồi lại ấm áp đến phát điên. 

Nếu là người đàn ông tham lam, không có bản lãnh, thân phận thấp kém nếu nói muốn dùng chính bản thân mình để đổi lấy một lô thuốc quý, thì sẽ bị người ta khịt mũi coi thường, bảo hắn ta mơ mộng hão huyền; nhưng với người đàn ông có tướng mạo như vậy, võ công như vậy, lại lạnh lùng tàn nhẫn và có địa vị như Lệ Tử Mặc hiện tại, thì đó gần như là sự nhượng bộ. 

Khi một người đàn ông luôn lạnh lùng kiêu ngạo lại chịu nhượng bộ với ngươi, nói rằng hắn sẵn sàng dâng hiến cả thể xác lẫn tâm hồn cho ngươi, liệu ngươi có thể từ chối nổi sự rung động đó không? 

Hơn nữa, không chỉ là thân thể của hắn, mà còn là trái tim của hắn. 

Người sáng suốt đều có thể nhận ra, Lệ Tử Mặc đang cố ý vòng vo thông báo cho thiên hạ, hoặc có thể nói là thông báo cho một ai đó rằng, trái tim hắn cũng đã thuộc về nàng. 

Đế quân của Phá Vực, yêu người phụ nữ này. 

Khế ước của Đế quân vừa vặn được ba trăm sứ giả mang ra ngoài, truyền bá rộng rãi, thông báo cho toàn thiên hạ, ngay cả Bắc Thương, Vấn Thiên Sơn, Lệ Vân Sơn và Bích Tiên Sơn cũng đều nhanh chóng nhận được tin tức. 

Như thể rót một cốc nước vào trong chảo dầu sôi, cả chảo dầu gần như nổ tung. 

Khi trở về Vấn Thiên Sơn, Nạp Lan Mộng Như còn chưa thoát khỏi sự đả kích và uất ức khi toàn bộ thị vệ và thị nữ mình mang theo đến Thần Ma cốc đã chết hết, nghe tin tức này, nàng ta tức giận đến mức gần như san phẳng cả Thánh Nữ Các 

“Tần Phong Hi! Nàng ta thế mà vẫn chưa chết!” 

Mặc dù nàng ta phải chịu tổn thất to lớn, trong lòng vô cùng khổ sở, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Tân Phong Hi đã chết ở Thần Ma cốc, nàng ta lại cảm thấy hết thảy mọi thứ đều đáng giá! Nhưng giờ đây nhìn thấy khế ước này, đã nói rõ Tần Phong Hi chưa chết, nàng ta chưa chết! 

Nạp Lan Mộng Như sao có thể chấp nhận được chuyện thế này chứ? 

“Nàng ta muốn làm người phụ nữ duy nhất của Lệ Tử Mặc ư? Mơ đẹp quá!” Nạp Lan Mộng Như tức đến độ cả khuôn mặt đều méo mó: “Bổn Thánh nữ tuyệt đối sẽ không cho phép! Lệ Tử Mặc phải là của ta, của ta!” 

eyJpdiI6IlhHR1BacEZBZVF6VmVtOUM2NUVYQXc9PSIsInZhbHVlIjoicFFjd2lFM3Rja3A3dGV0S0QwVVlBazhOdmd0NzkwQVU5T09KN2VIbzZyTW9zZnhRRkxJanozbnZhWkYxTnVjZEpVczljVjc3NStnSzRRRTE1UWdXNUJKQTlVYXlhdEFBcHZuTzZXZUZhaEhSZGtIbGsxY2NWWnMyWkFqQjYxWURkVmk0VzhYUmhXK2RDa3NSbFNONHVtaGE1ekUxQVhOWDFSTUZvR0p3K3ZBWGhFU3V1SFBlRWJVcWY0OWNZWlExaDJ4WXhUUUMwRStLSXJoSEJEVjZHd2tDRGxBYlQ5NUltUHp6S0ZMWVRtQUY4VEpuazErZk1RUDhVck56RVpLVThOOHIyYjdcL1ozRzN3aHJcLzRkeDZRN3drMDBNT3RSOUlnU0RkZlRpUllHZkRRZ2hDdk1EbXBcL1dEM1FYZTB1TGlPekVGanc3OFBlaU1QMVJpU21sb2c2SlRXSGpzK2d0NnBTbkQ5QURLZmNvPSIsIm1hYyI6ImJkNzI1NzEwNzAwMTdkNjQwYThjM2Q3YzdmN2UzYmVmMjY2OTMyZTgzMDBlYzBhYTM2OGQyOTkzMzdkZThlNDgifQ==
eyJpdiI6IkJScUxldERGS01VNGtrdVBhczNCbFE9PSIsInZhbHVlIjoiRlBiMlg3MWdPK29lcU5lNDc5TTM5MVwvQUZYcml3a2Fxa2hOZDZQSzRtenFPUmtFWE5zZGUwUFk1cVBDMXJKK3laUEZPNTdFemZWb1dGZjJRV1YxSTVIV2RITmNkUW1VenN2a2hidnRTOFwvQWVtTzJoWk5uQ1dsXC9oXC9cL2wzWHNBK0RRVzRWYldNdVBLeTNTU3RoaDczaWhQRTFINXdMeTBHdkNucEliSzhuOWtOajV0QVlrSVZwajdSUUI5VFpuRCt6a3F2SGVaSnVzSmlHUnY5RldrcjlYTlwvTkpEMjNlTjhpWGpuTTQwbkR6REVlMDlQMzRiZkNwVU1zbDQzMEx4dkEwcnpJTlBRc3djTkpLNWtubnZvZ1UxcjFSdU0reUJ6d0JVMDIwaEtNblRnTHBpK0c2WUF6WXhnekNLQlEyTHpHRXZrTzAwUGJNMTg1ZkE2M2g1QjNhVmhiTlFoMlFlSlJPc2dkUVduZ0JWXC96K054cEMrUE0rRHNGS1hZZ0pPWE5pd3JnMis1VFZXcldCdGdYQzI0bnMrbHFqVHlGMDFsaU9vcVwvelk3MXdWVjM3UEszMitwaVwvOGJUU3RxKzllUCIsIm1hYyI6IjAxNjAxODg0NGM5N2JhYzQ4OTU4NWFjMDA4YTcxNjAyMzAxMDRlMzI4Mjc5YWJiMzZiYWRjOTAyZGNkYzc1MDUifQ==

Phạm Trường Tử thở hổn hển: “Ngươi làm sao vậy? Lúc đầu ta nói muốn giết người phụ nữ kia, chính ngươi nói sẽ khiến nàng ta chết tại Thần Ma cốc! Giờ thì hay rồi, đi vòng một đường lớn như thế, làm biết bao nhiêu chuyện, người phụ nữ đó chẳng những không chết mà còn đem thật nhiều thuốc quý ra ngoài!”

Ads
';
Advertisement
x