“Bây giờ Tam sư thúc tới đây là để trách tội ta sao?”
“Ta... đây cũng không thể gọi là trách tội! Chỉ là nếu lúc đó ta giết chết người phụ nữ kia từ đầu, thì bây giờ làm gì có nhiều chuyện phiền toái như vậy?” Phạm Trường Tử ham tiền bao nhiêu thì lại càng căm hận Tần Phong Hi bấy nhiêu.
“Tần Phong Hi nhất định phải chết.” Giọng điệu của Nạp Lan Mộng Như khi nói câu này âm u như từ địa ngục vọng lên, khiến Phạm Trường Tử không khỏi rùng mình: “Ban đầu ta chỉ muốn nàng ta lặng lẽ chết trong Thần Ma cốc, ai ngờ nàng ta lại không nể mặt. Vậy thì lần sau, không chỉ đơn giản là chết thôi đâu”
Câu nói này dù là Phạm Trường Tử nghe cũng không nhịn được mà thầm nghĩ, ngươi muốn người ta chết lặng lẽ trong Thần Ma cốc, chẳng lẽ là đang ban ơn hả? Người ta còn phải cảm ơn ngươi ư?
Lần sau, lần sau ngươi lại định nghĩ ra mưu kế gì đây?
Phạm Trường Tử hỏi: “Ngươi muốn đích thân ra tay sao?”
Nạp Lan Mộng Như lắc đầu: “Không, giết nàng ta, không cần bổn Thánh nữ phải tự mình ra tay” Trong mắt nàng ta lóe lên một tia sáng khát máu: “Còn nhớ tộc Quỷ Nhân không?”
Phạm Trường Tử sợ đến lạnh cả gáy: “Ngươi muốn nói đến đám người không thể nhìn thấy mặt trời, người không ra người quỷ không ra quỷ vài năm trước đã đến nhờ đại sư huynh giúp đỡ ấy sao?”
“Không sai, nhớ căn bệnh kỳ lạ không thể chữa khỏi của bọn họ biểu hiện thế nào chứ?” Nạp Lan Mộng Như nở nụ cười lạnh lẽo.
Phạm Trường Tử cảm thấy rét run trong lòng, ông ta nghĩ cho dù đắc tội ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội người phụ nữ này. Tộc Quỷ Nhân, nếu trinh nữ rơi vào tay bọn họ, thế thì thật là sẽ sống không bằng chết, rồi sau đó mới được nhận lấy cái chết thê thảm không nỡ nhìn thẳng.
Chết trong tay bọn họ, thật sự là không còn chút tôn nghiêm nào, đó là trải nghiệm tàn nhẫn và khốc liệt nhất mà ông ta từng được nghe.
“Mộng... Mộng Như, không phải năm đó đại sư huynh không chữa được cho bọn họ, hơn nữa còn cảnh cáo đệ tử trong sơn môn tuyệt đối không được giao thiệp với đám người ấy sao?”
“Cha ta không thể chữa khỏi cho toàn bộ tộc của bọn họ, nhưng ít nhất cũng đã cứu được tiểu tộc trưởng của họ năm đó, đúng không? Tộc trưởng tộc Quỷ Nhân khi đó cũng đã nói, bọn họ nợ Vấn Thiên Sơn một ân tình. Nếu ta đến nhờ bọn họ ra tay, họ sẽ đồng ý”
Nạp Lan Mộng Như nhíu mày nói: “Tam sư thúc, chuyện này không cần ngươi phải lo.
Hai chiếc xe ngựa chậm rãi vào thành, sự phồn hoa bủa vây khiến người trong xe mở cửa, kéo rèm lên, khuôn mặt hiện lên nụ cười thư thái. Tân Nghĩa quay đầu lại nhìn Tần Phong Hi đang ngồi bên trong: “Công tử, người Bắc Thương ăn mặc thật thú vị”
Hiện tại đã qua năm mới, cũng đã qua rằm tháng Giêng, họ đã rong ruổi trên đường gần một tháng, cuối cùng cũng đã đến thành Nặc Lạp nước Bắc Thương, nơi ở của Tiêu
gia
Nhiệt độ ở Bắc Thương còn lạnh hơn cả phương Bắc của Đông Thanh. Dù khoảng thời gian này không còn tuyết rơi, mặt đường trong thành Nặc Lạp không có chút tuyết đọng, nhưng không khí vẫn rất lạnh. Hiện tại, người qua lại trên phố hầu hết đều quấn những chiếc khăn lông mềm mại, đội mũ và đeo găng tay, họ giống như những con gấu bông đứng thẳng đi bằng hai chân.
Tần Phong Hi nhìn cách ăn mặc của họ, lại cảm thấy khá giống với phong cách của những cô gái hiện đại vào mùa đông.
“Tìm khách điểm trước đã, chúng ta xuống đi dạo rồi tiện thể tìm luôn đi!
Ba người nhảy xuống xe, đám người Đồ Trí Dũng và Hầu Tử cũng chậm rãi lái xe theo sau bọn họ. Sư gia cũng nhảy ra khỏi chiếc xe phía sau, chạy theo bọn họ: “Công tử, thuộc hạ cũng muốn cùng đi dạo”
Tân Nghĩa liếc xéo hắn ta một cái: “Ngươi là đói bụng rồi, muốn xuống xem có bán bánh bao hay gì không, mua hai cái ăn lót dạ chứ gì?”
Sư gia cười hì hì: “Tân đại ca đừng vạch trần ta mà”
Tần Phong Hi cười, lấy một thỏi bạc ném qua cho hắn ta: “Đi đi, đằng trước có bán bánh bao đấy” Nàng chỉ về một cửa tiệm ở góc chếch phía trước.
Sư gia nhận được bạc vụn ngay lập tức chạy về phía đó. Tân Nghĩa sờ mũi nói: “Công tử, thuộc hạ cũng đi theo xem, tránh thằng nhóc đó mua món mình thích ăn” Tân Nghĩa bày tỏ rằng hắn ta thích ăn bánh bao lớn.
Trần Thập cười: “Tân Nghĩa muốn ăn mà thôi”
Ai ngờ, Tân Nghĩa vừa chạy đi không lâu thì đã tay không quay trở lại. Tần Phong Hi thấy vẻ mặt hắn ta có chút kỳ lạ, liền hỏi: “Sao vậy?”
Vẻ mặt của Tân Nghĩa khó mà đoán được là vui hay buồn, tóm lại là trông rất mâu thuẫn. Hắn ta mấp máy môi, sắp xếp cả nửa buổi mãi chẳng thể nói nên lời. Cuối cùng chỉ có thể cắn răng nói: “Ai da, công tử, ngươi tự đi xem đi!”
Tân Phong Hi nghi ngờ đi theo hắn ta tới một khoảng đất trống không xa trước cửa hàng bánh bao, nơi đó có một bức tường màu trắng, có lẽ là chỗ mà người trong thành thường dán thông báo, phía dưới có vài vết dán cũ, trên cùng có một tờ thông báo màu vàng, vừa nhìn thấy chữ viết trên đó, mí mắt nàng đã giật giật.
Gặp quỷ, gặp quỷ rồi!
Sao nàng lại nhìn thấy chữ viết của Lệ Tử Mặc? Nàng không nhịn được bước tới gần thêm mấy bước, chăm chú nhìn, mới phát hiện không phải là Lệ Tử Mặc tự viết, mà chắc là được in ra, hoặc có thể nói là sao chép lại.
Nhưng, thật sự là chữ viết của Lệ Tử Mặc.
Nàng tập trung vào nghiên cứu chữ viết, hoàn toàn không để ý đến nội dung trên đó, nhưng Trần Thập đã đọc xong nội dung, lúc này đang ngỡ ngàng há hốc mồm. Sự gia mua bánh bao trở về, thấy dáng vẻ hắn ta như vậy, không nhịn được hỏi Tân Nghĩa: “Trần lão đại làm sao vậy?”
Thật ra thì Tân Nghĩa cũng chưa thể thoát khỏi trạng thái ngỡ ngàng, vô thức lấy một cái bánh bao thịt từ trong túi giấy dầu mà hắn ta đang ôm ra, nhét vào cái miệng đang há
hốc của Trần Thập, hắn ta cũng gần như là vô thức cắn một miếng, nhưng không nhớ ra phải nhai.
Hai tên thị vệ tuấn tú Trần Thập và Tân Nghĩa ngơ ngác như vậy, chưa bao giờ thấy. Sư gia lập tức cảm thấy rất tò mò. Hắn ta biết chuyện này liên quan đến nội dung trên thông báo, nhưng khoảng thời gian này mặc dù Tần Phong Hi vẫn dạy họ đọc sách và nhận biết chữ trong lúc rảnh rỗi, nhưng chữ trên thông báo này thật sự quá khó với hắn ta, đối với người mới nhận mặt chữ như hắn ta thì thật sự là sách trời.
“Trên đó viết gì vậy?” Thấy không ai để ý đến mình, sư gia trước giờ vốn thông minh, sao có thể để cho sự tò mò này làm mình nghẹt thở, hắn ta lập tức quay lại cửa hàng bánh bao khi nãy hỏi thăm ông chủ.
Ông chủ bán bánh bao nói với hắn ta: “Haha, thông báo này không tầm thường đâu, là do Đế quân Phá Vực phát ra đấy, đó là một khế ước, trên đó viết rằng hắn sẽ hiến dâng cả thân thể và trái tim cho một người phụ nữ, phong người phụ nữ đó làm phi, còn nói rằng, từ nay về sau, Phá Vực chỉ có một vị Đế Phi, hắn không cần ba cung sáu viện nữa!”
Sư gia trợn tròn mắt: “Ôi trời ơi, làm sao có thể vậy được? Ngươi đang nói đến Đế quân Phá Vực gần đây đang được truyền tụng khắp nơi sao?”
Trong các quán rượu quán trà bọn họ nghỉ ngơi ăn uống suốt đường đi, ai ai cũng đang bàn luận về Phá Vực, những người kể chuyện cũng đã bịa ra rất nhiều câu chuyện về Đế quân Phá Vực, kể rằng hắn ta lại thu phục được sơn trại nào đó, đánh bại đám côn đồ nào đó, chiếm lĩnh được bao nhiêu mảnh đất để xây thành gì đó. Còn có sự phồn hoa của thành Phá Vực hiện tại, rồi những cao thủ và người tài gì đó, vốn đã gặp chuyện gì, cuối cùng lại đến thành Phá Vực, và hiện tại đang làm gì.
Những câu chuyện bịa như thế, ba ngày ba đêm cũng không kể hết.
Suốt dọc đường, đám người sư gia đều rất thích những câu chuyện liên quan đến Phá Vực, bọn họ cảm thấy, Phá Vực như thế khiến họ cảm thấy mình được tham gia, vì những quốc gia khác đã tồn tại hàng trăm năm, bây giờ tự dưng có một nơi tuyên bố đang xây dựng đất nước, bọn họ cảm thấy chuyện này rất mới mẻ, đều chú ý đến việc Lệ Tử Mặc sẽ tạo nên kết quả gì.
Thậm chí còn có những người ăn no rửng mỡ, cả ngày đều nghĩ xem Phá Vực xây dựng quốc gia xong nên đặt quốc hiệu là gì, Lệ Tử Mặc nên dùng Đế hiệu gì.
Cho nên, khi nghe người bán bánh bao nói Lệ Tử Mặc phát ra thông báo như vậy ngay lúc này, sư gia lập tức cảm thấy ngạc nhiên.
“Sao có thể như vậy được? Hắn đã xây dựng quốc gia thì chính là hoàng đế, mà hoàng đế nào mà không có ba cung sáu viện chứ? Hoàng hậu, Quý phi, Tài nhân, Quý nhân, đó chính là diễm phúc nhất trên đời, có người đàn ông nào mà không muốn chứ? Hắn lại chỉ cần một người phụ nữ? Ôi trời ơi, vị Đế quân này có phải đầu óc bị úng nước không vậy?” Một người đàn ông đến mua bánh bao đứng bên cạnh đúng lúc nghe thấy chuyện này, lập tức bày tỏ không tưởng tượng nổi.
Sư gia liên tục gật đầu, hắn ta đồng ý với lời của người đàn ông đó.
Hắn tiếp lời: “Chỉ cưng chiều một người, chẳng lẽ người phụ nữ đó vô cùng xinh đẹp quyến rũ à? Không phải là gặp yêu tinh rồi đó chứ?”
Sư gia vừa quay đầu lại đã thấy Trần Thập và Tân Nghĩa đang nhìn mình với ánh mắt không được thân thiện. Ánh mắt đó khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng, với sự thông minh vốn có, hắn ta nhanh chóng nhận ra có lẽ mình đã nói sai gì rồi. Nhưng hắn ta đã nói gì sai chứ?
Chẳng lẽ không được nói người phụ nữ khiến Lệ Tử Mặc mê mẩn là yêu tinh?
Tân Phong Hi cũng nghe thấy những lời bàn tán ở tiệm bánh bao. Lúc này, nàng đã đọc rõ nội dung của thông báo. Nàng đứng sững sờ tại chỗ, ánh mắt dán chặt vào câu cuối cùng, hồi lâu vẫn không thể dời đi.
Người đàn ông kia đang đùa giỡn với nàng đúng không? Trước khi rời khỏi Phá Vực, nàng còn từng hỏi liệu hắn có phong Nạp Lan Mộng Như làm hậu hay không. Khi đó, hắn đã trả lời nàng như thế nào?
Nàng ta cũng cần lập mười công trạng, hắn sẽ không thiên vị nàng ta.
Hắn sẽ không thiên vị nàng ta, đó chẳng phải đang nói, nếu Nạp Lan Mộng Như thực sự lập được mười công trạng, hắn sẽ phong nàng ta làm hoàng hậu sao?
Việc này mới qua bao lâu chứ? Vậy mà ngay khi nàng quyết định rời đi, hơn nữa thật sự thành công rời đi, hắn lại chơi chiêu này với nàng?
Lấy bốn công trạng còn lại, cộng thêm thân thể và trái tim của hắn để bù vào khoản nợ thuốc quý? Ha! Cũng vất vả hắn nghĩ ra được!
Nhưng Tân Phong Hi lại cảm thấy dở khóc dở cười. Đây có phải là “lời tỏ tình” của tên họ Lệ kia không?
“Cô nương” Trần Thập bất ngờ và ngạc nhiên xong thì cảm thấy vô cùng vui mừng. Hắn ta đến gần nàng và hỏi: “Có muốn trở về Phá Vực không?”
Tần Phong Hi liếc mắt nhìn hắn ta: “Tại sao bổn cô nương phải quay về?”
Trần Thập ngơ ngác: “Đế quân đã, đã nói như vậy rồi, cô nương không cảm động sao?”
Cảm động ư?
Tần Phong Hi nhếch nhẹ môi: “Ai biết hắn nói thật hay giả? Lỡ như chỉ để lừa ta quay về thì sao?” Hậu cung chỉ có một người, đối với một vị quân chủ mà nói là chuyện vô cùng khó khăn.
Dù cho có đi nữa, nàng cũng phải xem xét thêm. Làm gì có chuyện hắn chỉ cần đưa ra một thông báo mà nàng lại chạy về tự chui đầu vào rọ được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất