Tự do còn chưa tận hưởng đủ mà, hơn nữa, việc của chính nàng cũng chưa hoàn thành. 

Tần Phong Hi xoay người rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên. 

Trần Thập liếc nhìn bản khế ước một lần nữa, cười lớn. Đế quân thật tài giỏi, tiếp tục cố gắng nhé! 

Đi được vài bước, bọn họ thấy một khách điểm lớn. Tần Phong Hi lười tìm thêm, nhìn thấy mặt tiền của khách điểm được trang hoàng đẹp mắt, bên trong đại sảnh cũng sáng sủa, gọn gàng, liền bảo Tân Nghĩa vào đặt phòng. 

Giờ nàng đã có tiền, nên đương nhiên sẽ không bạc đãi bản thân. Mỗi lần dừng chân, nàng đều chọn những khách điểm lớn, sạch sẽ, và luôn đặt phòng hạng nhất. 

Vì thế mà đám người Đồ Trí Dũng từng đùa rằng họ đã bị công tử của mình chiều hư, sau này nếu còn bắt họ ngủ trong hang động hay miếu đổ nát thì chắc chắn không chịu nổi nữa. 

“Ê, các ngươi đã nghe gì chưa? Tiêu gia vừa đánh tiếng sẽ rèn một thanh thần binh đấy!” 

Một giọng nói đầy hào hứng và hâm mộ vang lên trong đại sảnh. Tần Phong Hi vừa bước vào cửa, quay đầu nhìn, thấy phía bên đại sảnh có vài gian riêng nửa kín nửa hở, có một người hớt hải chạy vào, mang theo tin tức này. 

Vốn Tần Phong Hi cũng đến đây vì nhà họ Tiêu, nghe tin này, đương nhiên không thể bỏ qua. Nàng liếc mắt ra hiệu cho Trần Thập, hắn ta lập tức bước đến, ngạc nhiên hỏi: “Vị đại ca này, huynh vừa nói đến Tiêu gia sao?” 

Người kia quay đầu lại, đánh giá Trần Thập một chút: “Ngươi là người ngoài đến à? Nếu không phải Tiêu gia thì còn ai có thể rèn thần binh chứ?” 

Giọng điệu của gã không mấy thân thiện, nhưng Trần Thập cũng chẳng quan tâm, hỏi tiếp: “Thần binh đều cần những nguyên liệu thượng phẩm để chế tạo. Tiêu gia có được thứ gì tốt vậy? Huyền Thiết ngàn năm à?” 

“Huyền Thiết ngàn năm thì tính là gì, Huyền Thiết ngàn năm chẳng là gì cả. Dù sao thì cũng là có được thứ rất tốt. Ê, ta nói với người ngoài như ngươi cũng có ích gì đâu, tránh ra nào!” Người kia đẩy Trần Thập ra, rồi đi về phía bàn có bạn bè thân quen để tiếp tục bàn luận. 

Trần Thập đứng bên cạnh nghe lén một hồi, nhưng nói tới nói lui cũng chỉ xoay quanh tin tức Tiêu gia chuẩn bị rèn thần binh. Nhưng cụ thể là lấy được nguyên liệu tốt gì thì nói mãi nói mãi cũng không ai biết rõ. 

Trần Thập quay về chỗ Tân Phong Hi: “Công tử, xem ra người kia cũng không biết Tiêu gia có được thứ gì. Nhưng mà, thuộc hạ để ý thấy gã cứ nhắc mãi đến Tiêu gia nhỏ. 

Tần Phong Hi ngạc nhiên: “Tiêu gia nhỏ?” 

Lẽ nào Tiêu gia còn chia thành lớn và nhỏ sao? Đúng lúc này, chưởng quầy đứng gần đó liền chen vào: “Công tử chưa nghe nói về biến cố gần đây của Tiêu gia sao?” 

“Chưởng quầy, tại hạ quả thật chưa nghe, Tiêu gia có xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Phong Hi không muốn Tiêu gia gặp chuyện hay không, nếu không, ai sẽ rèn roi Hắc Kim Đằng Vương cho nàng? 

Bọn họ lặn lội ngàn dặm đến đây, chẳng lẽ lại uổng công vô ích. 

Chưởng quầy liếc nhìn nàng một cái rồi nói: “Công tử đến thành Nặc Lạp chắc là để nhờ Tiêu gia chế tạo vũ khí chứ gì?” 

“Chưởng quầy, chuyện này có gì cần lưu ý sao?” 

“Đương nhiên là có. Nếu công tử đến đây để nhờ Tiêu gia chế tạo vũ khí, thì phải cân nhắc kỹ xem muốn gửi nguyên liệu đến Tiêu gia nhỏ hay Tiêu gia gốc. 

"Hȧ?" 

“Chắc ngươi cũng biết, danh tiếng của Tiêu gia là do Tiêu lão thái gia Tiêu Thanh Viễn, và phu nhân Tiêu thị của ông ấy gây dựng nên phải không?” 

Chuyện này thì Tần Phong Hi đã nghe Trần Thập kể qua. Năm xưa, Tiêu lão thái gia chỉ mở một tiệm rèn nhỏ, người vợ Tiêu thị của ông cũng đến tiệm rèn để giúp chồng. 

Cả hai người đều rất có thiên phú trong lĩnh vực này, vũ khí và công cụ mà họ chế tạo ra đều vượt trội, sắc bén và bền hơn hẳn so với những món cùng nguyên liệu do người 

khác rèn. 

Về sau, có một lần, Tiêu Thanh Viễn vô tình có được một khối Huyền Thiết ngàn năm. Họ dùng nó để rèn ra đôi kiếm Long Phượng, hai thanh kiếm vừa ra đời đã khiến hoàng thất Bắc Thương chấn động. Thái tử lúc đó lập tức mua đôi kiếm và phong cho Tiêu Thanh Viễn danh hiệu Đệ nhất Thợ rèn. Từ đó, Tiêu gia bắt đầu phát triển. 

Tiêu lão thái gia chỉ có một con trai và một con gái, sau đó gia nghiệp của Tiêu gia hiển nhiên được truyền lại cho con trai ông - Tiêu Quốc Đống. Tiêu Quốc Đống thừa hưởng tay nghề từ cha mẹ, thậm chí còn xuất sắc hơn, cả đời chế tạo ra không ít bảo kiếm danh tiếng. 

Trong số đó, ba thanh kiếm lọt vào danh sách thần binh, nổi bật nhất là thanh kiếm Phượng Ngâm của Nạp Lan Mộng Như, cũng do chính Tiêu Quốc Đống rèn ra. 

Nhưng đến năm ba mươi tuổi, Tiêu Quốc Đống vẫn chưa có con trai. Ông ta có một vợ và hai người thiếp, cả ba người sinh cho ông ta tổng cộng sáu cô con gái, nhưng không một ai sinh được con trai. 

Con gái làm thợ rèn dù sao thì cũng không hợp lắm, Tiêu Quốc Đống luôn mong mỏi có người nối dõi, vừa để duy trì hương hỏa, vừa để kế thừa tay nghề. Năm ba mươi tuổi, ông ta nghe người ta khuyên rằng nên nhận nuôi một đứa con trai trước, sau đó mới sinh được con trai ruột. 

Vì vậy, ông ta đành phải thử vận may, nhận nuôi một đứa trẻ ăn xin không cha không mẹ đáng thương trong thành Nặc Lạp làm con trai, đặt tên là Tiêu Quốc Cần. 

Nói ra cũng thật kỳ lạ, nhận Tiêu Quốc Cần chưa được hai năm thì vợ và một người thiếp của Tiêu Quốc Đống lần lượt sinh hạ mỗi người một đứa con trai. Tiêu Quốc Đống mừng rỡ không xiết, nhưng không vì thế mà bỏ bê Tiêu Quốc Cần, thậm chí còn cưng chiều hơn và truyền dạy tất cả tay nghề cho hắn ta. 

Cứ thế, hơn hai mươi năm trôi qua, vào lễ thọ sáu mươi của Tiêu Quốc Đống mới gần đây, Tiêu Quốc Cần bất ngờ tuyên bố cắt đứt quan hệ với Tiêu gia, tự ra riêng và công bố một tin tức làm mọi người chấn động: Tiêu Quốc Đống giờ đã già, hai người con trai của ông ta không có thiên phú rèn đúc, những năm qua đều là Tiêu Quốc Cần giúp đỡ hai anh em họ. 

Trong mắt người ngoài, ba anh em Tiêu gia mỗi người đều có sở trường riêng: Tiêu Quốc Cần giỏi rèn kiếm, còn Tiêu Nhị và Tiêu Tam chuyên về đao, roi, và dao găm. Nhưng giờ Tiêu Quốc Cần nói rằng trước giờ đều là do mình đã giúp hai người em, chẳng phải đang nói là Tiêu Quốc Cần cũng giỏi rèn đao, roi và dao găm sao? Thật ra hắn ta cái gì cũng biết, chỉ là mọi khi nhường công lao cho hai người em? 

Sau khi tuyên bố cắt đứt quan hệ với Tiêu gia, Tiêu Quốc Cần tự lập nên một Tiêu gia khác, mua lại một căn nhà lớn ngay trên con phố đối diện Tiêu gia, treo bảng hiệu “Tiêu phủ” mới tinh lên trước cửa, từ đó ngang vai ngang về. 

Người ngoài muốn phân biệt hai nhà chỉ đành phải gọi là Tiêu gia gốc và Tiêu gia nhỏ. 

“Tiêu Quốc Cần còn tuyên bố Tiêu gia gốc giờ đây chỉ là kéo dài hơi tàn, trong vòng nửa năm kế tiếp, Bắc Thương sẽ chỉ có một Tiêu gia, đó chính là Tiêu gia của hắn ta!” 

Chưởng quầy nói xong thì lắc đầu, thở dài: “Thật đáng thương cho ông lão Tiêu Quốc Đống, ngay ngày đại thọ sáu mươi tuổi lại bị con nuôi làm cho tức đến hộc máu. 

Sau đó, nhiều khách hàng vốn định mang nguyên liệu tốt đến nhờ Tiêu gia rèn vũ khí đều đổi ý, chuyển sang Tiêu gia nhỏ. Xem ra, Tiêu Quốc Cần nói, nửa năm sau sẽ chỉ còn lại Tiêu gia của hắn ta cũng không phải là nói chơi. 

Cả bọn Tần Phong Hi đều không ngờ Tiêu gia lại xảy ra biến cố lớn như vậy, ai nấy đều im lặng trầm tư. 

“Chưởng quầy” Tần Phong Hi nhìn ông ta: “Nghe giọng điệu của ông, có vẻ như ông đồng tình với Tiêu lão gia hơn, còn có chút xem thường Tiêu Quốc Cần nữa?” 

“Thế thì cũng không phải. Chưởng quầy nhìn trái phải một chút, đè giọng nói: “Tiêu Quốc Đống lão gia là người chính trực, hào sảng. Chúng tôi đã sống ở thành Nặc Lạp nhiều năm, đều thấy rõ tình yêu thương của ông ta dành cho đứa con nuôi. Thế thì Tiêu Quốc Cần chẳng phải là kẻ vong ân bội nghĩa sao? Nhưng người cần vũ khí thì đâu có quan tâm đến chuyện này. Họ chỉ cần biết ai rèn được thứ tốt nhất, đưa tiền, lấy vũ khí đi, ai thèm quan tâm đến chuyện gia đình của họ chứ?” 

Những lời này đúng là không sai. Thế gian lạnh lùng, vốn là như vậy. 

Tân Nghĩa và Trần Thập đem hành lý của Tần Phong Hi lên phòng của nàng. Mọi người tắm rửa qua loa, rồi ra ngoài tìm đồ ăn theo thói quen mọi ngày. Đa số thời gian bọn họ đều không ăn ở khách điểm, bởi những món ngon nhất tại địa phương thường nằm trong các ngõ nhỏ, hoặc những tửu lầu chuyên phục vụ món đặc sản. 

Quan điểm này của Tần Phong Hi được mọi người nhất trí tán thành. Mà tìm kiếm món ngon trong một tòa thành, không ai có thể sánh bằng Hầu Tử. Lúc bọn họ vẫn còn làm ăn xin, Hầu Tử thường phụ trách kiếm thức ăn. 

Thế nên mỗi khi đến một tòa thành mới, sau khi đã đặt khách điểm xong, Hầu Tử sẽ ra ngoài để tìm kiếm tửu lâu tốt nhất. 

Thế nhưng lần này họ đứng ở cửa đợi mãi mà không thấy Hầu Tử quay lại. 

“Công tử, hay là mọi người cứ đi ăn trước, thuộc hạ ở lại đây chờ Hầu Tử. Sư gia vừa nãy đã ăn thêm hai cái bánh bao, giờ vẫn chưa thấy đói lắm. 

Tần Phong Hi gật đầu. Nếu Hầu Tử tìm được chỗ nào có đồ ăn ngon, ngày mai họ lại đi cũng chưa muộn. 

Bọn họ đi một đoạn, tìm được một tửu lầu trông có vẻ làm ăn rất phát đạt. Quả nhiên, bọn họ đã có một bữa tối ngon lành với giá cả phải chăng. Chỉ là trong tửu lầu này, tiếng người ồn ào náo nhiệt, chủ đề nói chuyện nhiều nhất không ngoài hai chuyện. Một là khế ước kinh thiên động địa của Phá Vực Đế quân, chuyện còn lại là về hai Tiêu gia lớn và nhỏ. 

“Theo ta thấy, Tiêu gia gốc nói muốn rèn ra một thần binh, đó là đánh cược tất cả rồi. Nếu thực sự làm ra được, bọn họ nhất định có thể lấy lại danh tiếng, kéo khách trở lại. Nếu không làm được, thì coi như hoàn toàn xong đời! 

Một lão giả lên tiếng: “Tiêu Quốc Cần đúng thật là kẻ lòng lang dạ sói, gia chủ Tiêu gia đâu có bạc đãi hắn ta. Cái họ Tiêu này chẳng phải do gia chủ Tiêu gia ban cho sao? Tiêu gia người ta tích góp cả trăm năm mới có danh tiếng, hắn ta thì hay rồi, trực tiếp chiếm đoạt!” 

Ngồi cạnh lão giả là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, vội vàng kéo tay áo ông lại, nhỏ giọng nói: “Cha, cha có thể nói nhỏ chút được không? Đừng nói chuyện này nữa có được không? Cha biết rõ người đó không phải là người tốt, lỡ mà ... 

Lão giả có vẻ tức giận, hất tay nàng ta ra, nói: “Không phải người tốt lành gì mà ngươi còn không khuyên nhủ muội muội ngươi? Loại người như thế thì sao có thể thật lòng? Cứ đòi đâm đầu vào!” 

Tần Phong Hi vốn đã định tính tiền rời đi, nhưng nghe thấy cuộc đối thoại của hai cha con họ thì quyết định ngồi lại. 

Người phụ nữ bất đắc dĩ nói: “Cha, họ đã quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, trước đây không ai khuyên can, giờ có khuyên thì còn tác dụng gì?” 

Lão giả hừ một tiếng, chỉ lẩm bẩm: “Đến lúc đó tự nó sẽ nếm mùi đau khổ” 

“Lan Muội đã nói rồi, bất kể sau này thế nào, nàng ấy cũng chấp nhận. 

“Được được được, dù sao cũng là chuyện nhà ngươi, sau này bớt về nhà mẹ đẻ lại đi, cũng đừng qua lại với muội muội ngươi quá nhiều nữa. 

“Con dâu biết rồi” 

Thì ra đây không phải là cha con, mà là cha chồng nàng dâu. Một lát sau, có một thiếu niên khoảng mười một, mười hai tuổi chạy tới, ngồi xuống bên cạnh lão giả: “Ông nội, con đến trễ rồi” 

“Lại đi xem người ta đấu thú phải không? Thằng bé này, thật không hiểu mấy trò đấu thú có gì hay mà ngày nào cũng lén đi xem 

eyJpdiI6IlIyYXdIKzhrcGYzZXAxc1FwQUlJNkE9PSIsInZhbHVlIjoiVEtkZ2FqUFwvSmhkQlpMZnVVWWpHSEJlRXZQSjNmRDN0VTVHQzhMN3lLMkR6eEs4U3RCVGdwb05HbURURDRzVkd2N0tFSDRTcmlUUUhud2J1eWxISVFFZFplaFd1TnZHWENCSHpvSzdDcnNHSWtuOUZhdFVHMUEySlZUc3BnV21Xek9EZEI5eThXREJWMjBnUFFIT040eDNFMEcxV3VGWUNOS0liOUszNW1zN2VuXC9mQ1UxOXlMK05tcmp6M0lIVTNyS0U2S1hUZ01zeWFXcnZzZ1wvMmdRTU1zcUZsdFBXN2dsdHVXektFRk04OVpCejZ6U0tpeUl5bzBRWmZseXZOakFRTytDYWdMWEVueWQyUVErZDdlZXZ3eWE0b2sxcFJ2Zk9ORnNSck1xM3VBRWJPcTl6bE1va1gwXC94dWhWcVVPdDFjZE9KeVRYVDRJa2drTVZsZjM2YXZCbWwyaVpvWEFIXC9PY1wvT1l1WlB2ME9tUVB0RXd2c1Z0Z0VoU1JMTTBnYm14QUEySlcyaUFKTk4yXC9GVUlDMDNGWHg3XC80S3ZCTnlKUVJWc3FGRmkwPSIsIm1hYyI6IjMwM2VkNjY5NDc1NWJkYWFmMGYwOTc3MDE1ODZjOTI0MjM3ZWRiYTdiYmI1ODliMDBhZjM0NmY0NzU1YWVmNjMifQ==
eyJpdiI6InpOM2pmblJMelBuZnpydTRQNWd1ZlE9PSIsInZhbHVlIjoiVFZKd3dQN3BDWXVxQXphdTMyWENtaXpLWmp3TitSWnpuTlpyblF3VkZkZnU3bVpmV0JRK3NQc2hYQzNDRm13WWFVaTNqU2hWc3ZTYzlKXC8zbUlTblpFWElkQUdxT3BXUnlTdVI4TFd4VmVYU0JQQWJJSXlTd3lGd3VHUGJvdXBoZnBQdU83QVlkekQrZlp3MzhjR3NKTUQ2R204Z1QxdWRoVkw4Y25RaWx6RGU1NHpYTmVMejJRQmR4QUVneEpyMEt5ZHQ1QmRhSVwvbmhkRVk1OUEyMFJqTmFPQVJidTBxdG90RWxwenlGNUxBPSIsIm1hYyI6ImJmM2NmNjg3MDVjZjMzMTBmM2NhYjViYzAyM2JkYTEyMGM2NzNjY2MyMmI5ZGI4NDVmNmIyNzJmNzBmYWM5M2YifQ==

Trở lại khách điểm, bọn họ thấy sư gia ngồi một mình trong sảnh lớn, trên bàn là một bình trà cùng một đĩa đậu phộng rang, nhìn bộ dạng có vẻ vẫn đang đói bụng. “Sư gia, Hầu Tử vẫn chưa về à?”

Ads
';
Advertisement
x