Sư Gia thấy bọn họ trở về, vẻ mặt rầu rĩ không thôi: “Haiz, không biết Hầu Tử đi đâu rồi mà lâu vậy vẫn chưa về. 

Tần Phong Hi nhíu mày. Bọn năm huynh đệ Đồ Trí Dũng theo nàng đã một thời gian, khi vội vã lên đường nàng cũng đặt ra một số quy củ với bọn họ. Mặc dù nàng không phải người quá cầu toàn hay quá xét nét nhưng có một số điều nên nói thì phải nói. 

Trong đó có một điều là Tần Phong Hi ghét nhất đó là chờ đợi, ghét những người không có quan niệm về thời gian. Vì vậy, khi bọn họ đi ra ngoài cũng sẽ chú ý đến thời gian, vi dụ nếu Hầu Tử không tìm được tửu lâu nào ngon thì cũng sẽ tìm một quán tương đối ổn rồi nhanh chóng quay lại. Nhưng lần này, hắn ta đã đi hơn một canh giờ. 

“Đồ Trí Dũng, ngươi dẫn Sư Gia và những người khác ra ngoài tìm xem, nhớ kỹ, đừng gây chuyện. Nhưng nếu có ai kiếm chuyện với các ngươi thì nhớ những gì ta đã nói chứ?” Đồ Trí Dũng lập tức đáp: “Đã nhớ! Đánh được thì đánh, đánh không được thì chạy về tìm cứu viện 

Chính vì câu nói này mà bọn Đồ Trí Dũng đều trung thành với nàng. Có chủ nhân nào lại nói với thị vệ của mình rằng ta là chỗ dựa của các ngươi, ta là cứu binh các ngươi 

chưa? 

Tần Phong Hi luôn dặn dò bọn họ không được chủ động gây hiềm khích với người khác nhưng nếu bị khiêu khích thì cũng đừng sợ. 

Trên đường đến thành Nặc Lạp ở Bắc Thương, bọn họ đi rất thong thả, thư thể theo chân Tần Phong Hi vừa du ngoạn vừa ngắm phong cảnh, vì vậy dọc đường vẫn có thời gian cho họ vừa đi vừa luyện võ. 

Trần Thập và Tân Nghĩa là được coi là một nửa sư phụ của bọn họ, cả Tân Phong Hi cũng vậy. Bởi vì Trần Thập và Tân Nghĩa dạy những chiêu thức võ công chính thống cho họ, còn Tần Phong Hi dạy bọn họ những kỹ năng đối kháng thực tế hơn. 

Mối quan hệ giữa họ vừa là thầy trò vừa là chủ tớ. 

Đồ Trí Dũng dẫn theo ba người kia đi tìm Hầu Tử. 

Tần Phong Hi cảm thấy có gì đó không ổn nên không lên lầu mà gọi thêm một ấm trà, ngồi ở đại sảnh chờ bọn họ. Tử Vân hồ thoải mái cuộn tròn trong lòng nàng ngủ say. 

Chờ thêm một canh giờ nữa, chỉ có một mình Sư Gia hoảng loạn chạy vào, trên mặt còn có một vết máu. 

Sư Gia tưởng bọn họ đã lên lầu nên vừa vào cửa đã vội vã chạy lên, Tân Nghĩa lập tức gọi lại: “Sư Gia!” 

Sư Gia mạnh mẽ quay đầu, thấy bọn họ thì vừa mừng vừa hốt hoảng chạy tới: “Công tử, công tử không tốt rồi!” 

Tân Nghĩa không hài lòng: “Công tử không tốt chỗ nào? Nói chuyện cho đàng hoàng” 

“Vâng, vâng, tiểu nhân nói sai, công tử, Đồ ca và Hầu Tử đều bị người ta bắt rồi!” 

“Cái gì?” 

Tần Phong Hi sầm mặt: “Bị ai bắt?” 

“Là gia nô của Tiêu phủ nhỏ!” 

Tiêu phủ nhỏ? 

Không ngờ bọn họ vừa mới nghe kể về chuyện giữa hai gia tộc Tiêu gia thì giờ đây đã sắp được gặp người của Tiêu phủ nhỏ. 

Nàng đứng dậy, dẫn đầu đi ra ngoài: “Đi, vừa đi vừa nói” 

Bọn họ vừa định ra ngoài thì chưởng quầy bỗng gọi họ lại, sốt ruột nói: “Công tử, nếu các ngươi thật sự xảy ra xung đột với Tiêu phủ nhỏ thì hãy chạy trốn đi, đừng có đi báo quan nhé” 

Tân Phong Hi dừng lại: “Tại sao?” 

“Nếu các ngươi vẫn còn cơ hội chạy trốn thì cứ chạy, còn báo quan thì chắc chắn quan phủ sẽ bắt các ngươi lại. Bởi vì..” Chưởng quầy hạ giọng: “Nghe nói Tiêu Quốc Cần sắp thành thân với con gái của quan lão gia. 

Tân Phong Hi bỗng sững sờ, nhớ lại cuộc trò chuyện mà nàng nghe được từ cha chồng và nàng dâu ở tửu lâu. Người phụ nữ đó không giống như con gái của quan lão gia lắm. Vậy em gái của nàng ta chính là người sắp thành thân với Tiêu Quốc Cần như lời chưởng quầy đã nói ư? 

“Cảm ơn chưởng quầy đã nhắc nhở” 

Nàng không có thời gian hỏi thêm, bảo Sư Gia dẫn đường và nhanh chóng dẫn mọi người đến thẳng Tiêu phủ nhỏ. 

Lúc này ở Tiêu phủ nhỏ, quản gia vòng đôi tay ra sau lưng, nhìn đám người bị ép quỳ trước mặt. Ông ta nhìn cửa lớn đóng chặt, má bên phải hơi run rẩy, trên mặt có một vết thương, cơn đau râm rỉ trên mặt khiến ông ta vô cùng tức giận. 

“Các ngươi thật to gan! Chỉ là mấy kẻ ngoại lai, lại còn là người Đông Thanh mà dám đến thành Nặc Lạp lo chuyện bao đồng 

Đám người bị người ta giữ chặt tay, quỳ gối trên đất chính là bộ ba Đồ Trí Dũng. Còn Hầu Tử quỳ gối dưới đất, bị một tên thị vệ đạp lên lưng. 

Đồ Trí Dũng và hai người kia nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận mình vì học nghệ chưa tinh, làm mất hết mặt mũi công tử của bọn họ. 

“Ngươi là cẩu nô tài. Thấy ngươi uy phong như vậy, ta còn tưởng ngươi là Tiêu Quốc Cần gì gì đó, ai dè hóa ra ngươi chỉ là một quản gia nhỏ nhoi ở Tiêu phủ nhỏ. Ta vốn tưởng Tiêu Quốc Cần rời khỏi cha nuôi là vì có nỗi khổ riêng, nhưng giờ nhìn thấy lũ khốn kiếp như ngươi, ta biết Tiêu Quốc Cần cũng chẳng phải loại người tốt lành gì.” Đồ Trí Dũng nhổ một bãi nước bọt. 

“Ngươi sắp chết rồi còn dám mạnh miệng. Nói mau, có ai sai các ngươi đến đây không?” 

“Có ai sai ta đến đây hay không thì liên quan gì đến ngươi?” Đồ Trí Dũng hừ lạnh đầy khinh miệt: “Ngươi chỉ là một quản gia, lo chuyện trong quý phủ của nhà ngươi đi, định quản cả chuyện thiên hạ và chuyện ở Tiêu gia lớn người ta à?” 

Sau khi nghe kể về chuyện giữa hai Tiêu gia, Đồ Trí Dũng và những người khác đều cảm thấy Tiêu Quốc Cần là một kẻ bội tình bạc nghĩa, lòng lang dạ thú, nên thái độ và giọng điệu của họ mới trở nên gay gắt như vậy. 

“Các ngươi lảng vảng quanh Tiêu gia, không lẽ đến để tìm Tiêu gia làm vũ khí cho các ngươi không? Các ngươi đã được cung cấp những tài liệu gì?” 

“Liên quan gì đến ngươi?” Đồ Trí Dũng hừ một tiếng. 

Quản gia xoay người và ngồi xuống ghế, tỏ vẻ như muốn xem kịch: “Không nói đúng không? Đánh cho ta, đánh đến khi nào chúng chịu khai mới thôi. 

“Ta muốn xem xem ai đám đánh người của ta. Chất giọng lạnh như băng vang lên, ngay sau đó, cổng lớn của Tiêu phủ nhỏ bị người nào đó đá văng. 

Tất cả mọi người đều giật mình. Đồ Trí Dũng và người của hắn ra mừng rỡ: “Công tử đến rồi!” 

Quản gia Tiêu phủ nhỏ tập trung nhìn vào thì thấy một nhóm người đi từ bên ngoài vào cửa, dẫn đầu là một công tử tuấn mỹ khoảng mười tám tuổi. Khuôn mặt anh tuấn, đôi môi đỏ hồng, ánh mắt đen láy sáng ngời, mặc một bộ đồ trắng, khoác một chiếc áo choàng trắng, trong lòng ôm một con thú nhỏ nào đó, toàn thân tỏa ra vẻ lạnh lùng pha lẫn tức giận, chậm rãi bước vào sân. 

Phía sau, hai thị vệ mặc áo xanh, trường kiếm giắt bên hông, dáng vẻ nhanh nhẹn. 

Bên cạnh họ là người đàn ông đã trốn thoát từ nơi này trước đó. 

Mặc dù ông ta bị giật mình vì cú đá văng cửa vừa rồi của đối phương nhưng quản gia cho rằng đây là Tiêu phủ nhỏ, là địa bàn của họ. Hơn nữa, những người đến chỉ có ba bốn người, trong đó có một người mà đám người này liều mạng bảo vệ mới chạy thoát thì họ có gì phải sợ? 

Tuy tiểu công tử này trông khá tuấn tú, cả hai thị vệ cũng vậy, nhưng tuấn tú thì có ích gì? Nói không chừng chỉ là hạng quần là áo lụa? Cú đá vào cửa vừa rồi chỉ là muốn hù dọa thôi ư? 

Nghĩ vậy, khí thế của quản gia lại trỗi dậy: “Các ngươi là ai? Dám phá cổng lớn của Tiêu phủ bọn ta. Người đâu, bắt hết bọn chúng lại cho ta” 

“Ta xem ai dám! Trần Thập và Tân Nghĩa bước lên một bước, tay nắm chặt chuôi kiếm. 

Tân Phong Hi ôm Tử Vân hồ, ánh mắt quét qua, khi thấy tình hình của Đồ Trí Dũng và những người khác thì hơi thở bỗng trở nên lạnh ngắt, nhưng nàng lại bật cười khẽ. “Những kẻ này còn chưa từng quỳ trước mặt ta, bây giờ lại bị ép phải quỳ như một con chó giữ cửa trước mặt ngươi à?” Giọng điệu của nàng đầy sát khí. 

“Công tử.Bọn Đồ Trí Dũng vô cùng áy náy, chính vì họ chưa luyện võ chăm chỉ nên mới thua người ta. 

Ba người bị bắt, phía sau mỗi người đều có hai người đạp lên chân họ ép họ quỳ, Hầu Tử cũng bị đạp lên lưng, không chỉ bị đánh mà còn bị sỉ nhục. 

“Đánh gãy chân mấy tên này cho ta. Tân Phong Hi nói giọng nhẹ nhàng. 

Trần Thập và Tân Nghĩa lập tức hiểu ý của nàng, vội đáp “vâng”, bắt đầu hành động. 

Họ thậm chí không dùng đến kiếm, chỉ bằng tay không, tốc độ nhanh đến kinh người, những thị vệ trong phủ chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh ngã xuống đất. Đối phương lập tức tiến lên, đạp một chân lên mắt cá chân của họ, sau đó đạp mạnh, thấy tiếng xương gãy vang lên nhưng ngay sau đó đã bị tiếng kêu đau đớn át đi. 

Trong chốc lát, khoảng sân rộng lớn này trở thành chiến trường bạo lực từ một phía. Chỉ trong nháy mắt, những tên đang ép bọn Đồ Trí Dũng quỳ đều đã nằm rạp trên mặt đất, ôm chân kêu gào đau đớn, không ai còn đứng lên nổi. 

Những người còn đứng là những người vừa bị ép quỳ, còn có quản gia và bốn năm thị vệ mặt mày tái nhợt nép sau lưng ông ta. 

Sắc mặt của quản gia còn tái hơn cả mấy tên thị vệ, mỗi không còn chút máu, hai chân run rẩy đến mức sắp đứng không vững. 

Thế nào là phô trương thanh thế? 

“Ngươi, các ngươi... 

Trên mặt đất ngổn ngang những người của hắn, tất cả đều bị gãy một chân. Hai thị vệ mặc áo xanh đạp một cái, mắt cá chân vỡ vụn, dù có dưỡng thương cũng chỉ có thể đi lại chậm chạp, không thể làm việc như thị vệ canh nhà được nữa, sau này cũng đừng hòng đạp lên chân người khác và ép người ta quỳ xuống nữa. 

Đây là sự trả thù, một sự trả thù trần trụi. 

“Ngươi là quản gia ở đây à? Ngươi nói xem, ngươi muốn chết như thế nào?” Tần Phong Hi vốn rất bênh vực người của mình. Dù vậy, nàng tin rằng người của mình tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu nào cả. Nếu người của nàng đã bị bắt nạt đến nông nỗi này, nàng là chủ nhân mà không đòi lại công bằng cho họ thì còn làm chủ nhân gì nữa? 

Quản gia nuốt nước bọt, đột nhiên hét lớn: “Người đâu! Bắt lấy tên tiểu tử cầm đầu kia cho ta” 

Trong tình thế cấp bách, ông ta cũng nghĩ đến một câu nói, bắt giặc thì phải bắt vua trước. 

Tiểu công tử này trông rất tuấn mỹ vô song, trông yếu như sên lại hành động ngông cuồng, nói không chừng đều dựa dẫm vào hai thị vệ võ công cao cường kia. Chỉ cần bắt được hắn, để xem hai thị vệ kia còn dám ra tay nữa không? 

Ông ta vừa dứt lời, hơn mười tên hộ vệ xông ra khỏi nhà, nhào về phía Tần Phong Hi. Có người còn la to để tiếp thêm can đảm cho nhau. 

“Bắt lấy tiểu tử kia kia, hình như hắn chẳng có chút võ công nào cả. 

“Cản lại hai tên thị vệ đó lại, tiểu tử này yếu như sên ấy, chả chịu nổi một đòn” 

Trần Thập và Tân Nghĩa không nhịn được mà vỗ trán. Ôi trời ơi, các ngươi chắc chứ? 

Các ngươi nhìn bằng mắt nào mà thấy cô nương nhà họ yếu thế? 

Rõ ràng hai người bọn họ cộng lại cũng không phải đối thủ của nàng. 

eyJpdiI6IjBNeVRzZk5zc0I5SjBHRkRLUnFUT1E9PSIsInZhbHVlIjoiTDZucURUWnp6WmsyUjZNbkp2S3Rsc1M2SkFTODNoRlVJcmRRVnVFYm9aVkVCcnZjSjhEWXp4ZW5COVQ4Ylh6WW9cL2o5U29NXC9aeUJ1NFVDUUxUWE5xVXFNVWdYMEdLZlkxcGZMRlcxWUw5cmhnK1FuSVF5K1V4UEZlUTQxK2MwaWxWblBZMVhjeEZ3TGcrVmNcL09CbWZIMTdJR3EzeHVEQUZiWjNCY01wM3NNd1dZemZ5TklqT2hJZm9DWjFwZW1zK2IrV0t2cWpadUF3U2UrSGpma2FKNmIyXC9GdmRBUGkrK3ZhR3RZZFJIV3JiUHpFWXlkMnhOdGlHa0s0WmNDd2F3NE11WEp5SDlDeVN1RHRMdlJqSnIrREZ2aUEyYlM3XC96a0JiM0M5V3FrUXdmRzdHa2xWNUJ6djdZWWdhYXFHQlBxSkZoNmpKUTRYZGtYbnQwOExNQTB0MmJhazF5OUFPQWQwV3hZcWdnSVVTdDNPSTN3bHppWVZRajRocmFHSzVUb1pSTjF4ejJiR3dXbWowZG1YWm9MaHpYMGhMS05NR2dIUDdsbU9scGczN21vUG9aR200RzVWWHhSZW9malA4TFU2TThONXZhdGJWa2hLajlvdE1FY2c2V2M4YjlRT3NRSE8yZnJVMEcyYz0iLCJtYWMiOiI1YTViNWQ1OTFjZmE4NjdkNmNjNTlmYzc4N2FlMDM0MzFhYzQzYWRiNjZjNDJhYWZhY2U5ZTEwZmMzMDVmNTAyIn0=
eyJpdiI6IkFaZUdzN01icWtPVFZXUjZRaXl0OHc9PSIsInZhbHVlIjoicXhLV04wRFpzUjFwdHJUeXlvWTdZd3lQSzFaYTN5aEhMMXVEcFRscTduSU90blB4WEJYalRsTWF2ajVQS3pIQXdkTW5XSGw3RkNLR3ZaS295dHExcGVMNUc0bmQyTXRcL201azlsS2kyMTlaUjFrV0F6VnV3aHJpMFMzTERwUmU1eCtaXC9TdXZUc1FjYkdZTVlmSzVuRFZHc3hyMHBqN2NJdU9IMlpkT05yc3U4WmZMMFV3d2htWVlVb2Z1WGoxOWhlNTU4NGV6XC9nelVDVnhlcDZBdHNBWW51MjNcL29iZlIrQWJCUXBHdndSdWR4UjBuWkRkd0lPVG40WlRKRnd3R0orcW1XQ1wvN3dnK0JlSXNDcldFNWxxWVpwRWVaVmVybllxZjU4RXJWNDBJajVRRW1tWHlsWXJNV1BGVWxOQnlrNXViY1ErSHlxTVhJb1VSVWJtWnBINWNXeTl4N3czR3BSc28rR0FxR2FrN3NoVHZwRW1wUzNLVURwdVVWK1RkQzI2dGFIS1ErWmNzNjFiNUtFXC90QkVKZTc5OTd2Q3pnTEhNdk5mU2JydXhaSUd4cVBPQktwbjUyVjUwQWpyU0hNN3dPMk5QTlQ5VlwvSTRqU2M4SG5aWEhqdUpScDVFK005bUQ3U09Nb3Q2dnNsQ1R0dUMzNHMwbWZjSzQ0dlRwbkMzVDlKWUhOdmlZaUN4allkRXNJWTRPZz09IiwibWFjIjoiNDdmZDUxZmVmZGJjYTIxODgzZDY3MWY1OTY0OThmNzgyYTY0NTVjODExZWY3MzQ3NDc3NDI4ZDhmODQ5YjI5NSJ9

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Tần Phong Hi như hổ rình mồi, chỉ muốn bắt nàng lại để lập công.

Ads
';
Advertisement
x