Tân Phong Hi nhẹ nhàng vuốt ve Tử Vân hồ Ô Ô, đôi mắt lóe lên sự vui vẻ: “Ô Ô, ngươi thấy không? Bổn công tử bị xem thường rồi đấy, cũng giống như lúc trước ta xem thường ngươi vậy”
Những ai biết Tử Vân hồ đều nói rằng toàn thân của nó đều là báu vật, khi còn sống có tác dụng giữ ấm kỳ lạ, khi chết đi thì toàn thân đều có thể làm thuốc. Ban đầu, nàng cũng nghĩ như thế nên mới nuôi nó, ai ngờ sau một tháng sống cùng Tử Vân hồ, nàng lại phát hiện ra một tác dụng còn đáng kinh ngạc hơn của nó.
Dọc đường, Tân Phong Hi không bỏ bê việc luyện công. Tối nào nàng ngồi thiền luyện nội lực, Tử Vân hồ thích cuộn tròn trên đùi của nàng để ngủ. Có lẽ do sự vận chuyển của nội lực khiến nó cảm thấy rất thoải mái, ban đầu Tần Phong Hi cũng không để ý, nhưng không lâu sau nàng phát hiện ra rằng tốc độ tu luyện của nàng bây giờ đã nhanh gấp đôi so với trước đây.
Lúc đầu Tần Phong Hi không biết là do Tử Vân hồ, chỉ là tính cách của nàng vốn như vậy, có điều gì không hiểu thì nhất định phải làm cho rõ, sau đó mới tìm kiếm nguyên nhân và phát hiện nguyên nhân chính là ở Tử Vân hồ.
Trên người Tử Vân hồ có một loại linh khí, nếu ở gần nó mỗi khi luyện công sẽ giúp đạt được hiệu quả luyện công gấp đôi.
Sau khi biết được chuyện này, mỗi tối nàng đều chăm chỉ luyện công, tiến bộ một tháng nay có thể bằng cả một năm trước.
Đây mới chính là giá trị lớn nhất của Tử Vân hồ phải không?
Các võ giả trên đời chắc ai cũng mơ ước sở hữu bảo vật như vậy. Nếu người ngoài biết chuyện này, nàng dám chắc mình sẽ trở thành đối tượng bị tất cả võ giả trên đời truy
sát.
Ai mà không tham lam? Ai mà không muốn trở nên mạnh mẽ hơn?
Sức hấp dẫn quá lớn.
Vì thế, Tần Phong không kể chuyện này cho ai biết, kể cả Trần Thập và Tân Nghĩa cũng vậy. Không phải nàng không tin tưởng hai người họ, chỉ là hai tên này quá ngay thẳng, nàng sợ rằng một ngày nào đó thái độ của hai người dành cho Tử Vân hồ sẽ khiến những kẻ có ý đồ xấu chú ý.
Cuối cùng, hai tên hộ vệ đã phá vỡ hàng phòng thủ của Trần Thập và Tân Nghĩa. Hai tên này tỏ vẻ vui mừng khôn xiết, đồng thời vươn tay ra định bắt lấy cổ tay của Tân Phong Hi, định khóa chặt cổ nàng. Một trong hai tên kia còn đắc chí la to: “Dừng tay, chủ nhân của các ngươi đã bị ta..
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì người trước mặt đã biến mất.
Người biến mất rồi!
Hắn ta chưa kịp phản ứng lại thì cổ áo đằng sau đã bị ai đó túm lấy, cả người bay ra ngoài.
Quản gia dụi mắt, không thể tin được những gì mình vừa thấy. Rõ ràng là thuộc hạ của ông đã sắp bóp trúng cổ họng của tiểu tử kia rồi, tại sao chỉ trong nháy mắt đối phương lại biến mất? Lúc này, một tên hộ vệ khác hét lên rồi lao về phía ông ta.
"Á!"
Quản gia kêu thét thành tiếng, ôm đầu bỏ chạy.
“Dừng tay!”
Một người vội vàng chạy đến, hét lên từ đằng xa.
Ánh mắt Tần Phong Hi vui vẻ, thân hình chợt lóe, đứng trước mặt quản gia.
Quản gia như nhìn thấy quỷ, suýt cắn trúng vào lưỡi của mình: “Đừng, đừng giết ta...
“Ừm, không giết ngươi.
Tần Phong Hi nói một cách thờ ơ: “Đồ Trí Dũng”
“Công tử, có thuộc hạ.” Đồ Trí Dũng lập tức chạy tới.
“Nắm đấm của ngươi khá mạnh, ta muốn ngươi đấm ông ta ba cái, mỗi cái phải đấm gãy một chiếc răng. Ngươi làm được không?”
“Được ạ!” Ánh mắt Đồ Trí Dũng lóe lên một tia hung ác, hắn ta nhanh chóng tung nắm đấm về phía cằm quản gia.
“Phụt!” Quản gia phun ra một ngụm máu, kèm theo một chiếc răng.
“Dừng tay, vị công tử này, mau bảo người của ngươi dừng tay, đây là một hiểu lầm.” Người đã đến trước mặt, hai người đàn ông xấu xí đi bên cạnh hắn ta.
Tần Phong Hi nheo mắt lại. Hai người đàn ông xấu xí kia là hàng cao thủ, chắc hẳn người vừa đến là Tiêu Quốc Cần rồi.
Nàng liếc nhìn Đồ Trí Dũng, rất khó hiểu hỏi: “Còn thiếu hai cái nữa, ngươi dừng lại làm gì?”
Người đàn ông vừa đến nghe vậy thì sững sờ.
Đồ Trí Dũng lập tức hà hơi vào nắm đấm của mình, sau đó tung hai nắm đấm về phía quản gia, đánh gãy thêm hai chiếc răng của ông ta.
Đồ Trí Dũng nhìn Tần Phong Hi nhưng chỉ nhận được ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của nàng.
“Ta nói ba cái thì ngươi chỉ đánh ba cái thật hả? Thi thoảng ngươi phải tạo bất ngờ cho ta chứ? Lần sau nhớ ba đấm thì gãy bốn năm cái răng gì đó, ta sẽ khen người. Đồ Trí Dũng: “.”
Tiêu Quốc Cần: “
"1
Hơn hai mươi ba mươi hộ vệ nằm la liệt trong sân, có người rên rỉ đau đớn, có người đã ngất xỉu. Quản gia của hắn ta, kẻ thường ngày kiêu căng hống hách, giờ đây lại im thin thít, không dám hé răng nửa lời.
Quản gia này vốn là họ hàng xa của nhạc mẫu tương lai hắn ta. Đối phương nhét cho Tiêu Quốc Cần, hắn ta cũng không tiện từ chối. Thường ngày quản gia ỷ mình có chỗ dựa, lại thêm chức quản gia của Tiêu phủ nên ông ta rất ngang ngược mỗi khi ra ngoài.
Thật ra Tiêu Quốc Cần cũng chẳng thấy có gì là không ổn.
Tiêu Quốc Cần cho rằng mình ăn nhờ ở đậu người khác hơn hai mươi năm, nay đã tự lập môn hộ, tự nắm giữ tiền đồ trong tay nên gia nô của mình kiêu căng một chút cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng hắn ta không ngờ rằng tên này lại ngốc nghếch đến vậy.
Tin tức về công tử tuấn mỹ, luôn bế theo Tử Vân hồ đã lan truyền khắp thiên hạ từ một tháng trước. Chẳng lẽ ông ta không hề hay biết về Hi công tử hay sao? Đúng là đồ ngu! “Hi công tử đại giá quang lâm hàn xá, Tiêu Quốc Cần vô cùng vinh hạnh. Kính mời Hi công tử vào đại sảnh dùng trà, chúng ta vừa uống trà vừa trò chuyện.
Tần Phong Hi nhìn về phía Tiêu Quốc Cần.
Ấn tượng đầu tiên của nàng về Tiêu Quốc Cần không mấy tốt đẹp. Không phải vì hắn ta quá xấu xí mà ngược lại Tiêu Quốc Cần rất tuấn tú, vóc dáng cao lớn, ngoại hình ít nhất cũng đạt bảy điểm.
Nhưng thái độ và giọng điệu của hắn ta quá mức khách sáo, có phần trí trá và nịnh nọt. Trong lòng Tần Phong Hi, cậy tài khinh thường người khác không hoàn toàn mang nghĩa tiêu cực.
Theo nàng thấy những người thật sự có tài thì thường hơi kiêu ngạo, bởi vì họ dồn hết tâm huyết vào chuyên môn nghiên cứu của mình, ít khi quan tâm đến giao tiếp xã hội nên đôi khi thủ đoạn không bằng người khác lại toát lên vẻ khó gần, không hiểu lý lẽ.
Điều này là có thể hiểu được.
Hơn nữa, con người cần có chút kiêu ngạo và tự tôn.
Người như Tiêu Quốc Cần, không thèm để ý đến một đám hộ vệ đang nằm la liệt trong sân, lại có thể tươi cười mời nàng vào nhà uống trà trò chuyện. Kiểu người như hắn ta hoặc là vô cùng tàn nhẫn, vô tình, hoặc là người giả dối, giỏi che giấu bản chất, gió chiều nào theo chiều đó.
Tiếc thay nàng không thích hai loại người trên.
“Tiêu gia chủ biết ta à?” Tần Phong Hi cụp mắt, vuốt ve Tử Vân hồ.
“Hi công tử ở thành Lạc Dương phong thái hơn người, bán ra bốn gốc Thiên Cơ Thảo, thu phục được Lưu Quang Tử Vân hồ. Sau đó tại Thập Lý Pha cách xa trăm dặm ngoài thành Lạc Dương, Hi công tử đã một mình chống lại hàng trăm kẻ muốn đoạt bảo vật, danh vang khắp thiên hạ chỉ sau một trận chiến. Thật sự khiến Tiêu Quốc Cần phải khâm phục” Tiêu Quốc Cần nói những lời này, vẻ mặt tự hào vô cùng, cứ như thể Tần Phong Hi là người nhà bạn bè của hắn ta vậy, hắn ta rất tự hào.
Trần Thập và Tân Nghĩa nghe mà muốn nôn mửa.
Cô nương
nhà họ phong thái hơn người thì liên quan gì đến ngươi chứ?
Vừa đề cập đến trận chiến ở Thập Lý Pha cách xa trăm dặm ngoài thành Lạc Dương đã khiến bọn họ nhiệt huyết sôi sục. Thật ra một tháng trước, chuyện được kể nhiều nhất dọc đường mà chúng họ nghe được toàn lấy Hi công tử làm nhân vật chính.
Tân Phong Hi nhìn Tiêu Quốc Cần, cười nhạt: “Ta không muốn uống trà nhưng nếu Tiêu gia chủ đã nói vậy, ta có thể hiểu là nếu tôi dẫn người của mình đi ngay bây giờ thì sẽ không còn tên quản gia không có mắt nào dám mang người đến bắt ta chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên. Tiêu Quốc Cần nhìn quản gia rồi quát lớn: “Còn không mau xin lỗi Hi công tử rồi cút đi?”
Quản gia cũng đã nghe nói về Hi công tử, nhưng ông ta không thể nào liên hệ được một Hi công tử mạnh mẽ trong lời đồn với một tiểu công tử tuấn tú, còn chưa đến hai mươi tuổi như trước mặt.
Hơn nữa, Tử Vân hồ vốn có thân hình nhỏ bé, lại co ro trong lòng Tân Phong Hi, khi Tần Phong Hi vào thì áo choàng đã che mất Tử Vân hồ nên ông ta cũng không để ý kĩ.
Giờ mới biết người này chính là Hi công tử, quản gia sợ đến mức tè ra quần, lập tức quỳ rạp xuống đất: “Hi công tử tha tội, tiểu nhân có mắt như mù, xin Hi công tử tha cho tiểu nhân.
Tần Phong Hi bật cười.
Nàng vừa cười quả nhiên xứng với bốn chữ “phong tư trác tuyệt”, sau đó dạy dỗ tên quản gia đang ngơ ngác nhìn mình.
“Tha cho ngươi? Cũng không phải không được, ngươi cứ như bọn họ đi. Nàng chỉ tay về phía bọn người kia.
Trần Thập lập tức hiểu ý nàng, nhanh chóng giơ chân đạp thẳng vào mắt cá chân của quản gia.
Giống như những tên hộ vệ đã bị đạp gãy chân kia, quản gia cũng chỉ bị gãy một chân mà thôi. Nếu không, chỉ cần van xin nói qua nói lại vài câu thì muốn những tổn thương và sỉ nhục mà thuộc hạ của nàng đã chịu coi như xong hả? Không có cửa nhé!
Tiêu Quốc Cần thay đổi sắc mặt. Quản gia thì thế nào cũng được nhưng nếu ông ta bị tàn phế ở đây thì chắc chắn hắn không thể giải thích với cặp vợ chồng của Tri phủ. “Xin Hi công tử nương tay”
Tần Phong Hi phớt lờ lời cầu xin của hắn ta, rắc một tiếng, tiếng xương cốt gãy vang lên.
Trần Thập thu chân lại, lập tức lui về bên cạnh Tần Phong Hi.
Quản gia đau đớn kêu la thảm thiết, Tần Phong Hi lắc đầu nói: “Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, mới ăn đau tí xíu đã kêu la ầm ĩ như vậy. Tiêu gia chủ, quản gia của người không được việc rồi. À phải ha, trời cũng đã tối, bọn ta xin phép cáo từ. Tiêu gia chủ nhớ mau mời đại phu đến cho bọn chúng”
Nói xong, nàng dẫn theo mọi người ung dung rời đi.
Một người đàn ông đứng phía sau Tiêu Quốc Cần tiến lên, hỏi nhỏ: “Gia chủ, chúng ta có nên đi xử lý hắn..” Hắn ta làm động tác cắt cổ.
Tiêu Quốc Cần lắc đầu: “Không được hành động thiếu suy nghĩ, các ngươi không phải đối thủ của hắn ta. Hãy xem hắn ta đến thành Nặc Lạp để làm gì đã”
"Da."
“Mời đại phu đến đây” Tiêu Quốc Cần nhìn đám người đang nằm la liệt dưới đất, sắc mặt tối sầm.
Hi công tử kia quả nhiên còn ngang ngược hơn cả lời đồn.
Nàng làm việc không hề che giấu, mang theo nhiều bảo vật bên mình mà vẫn ngông cuồng như thế, hoàn toàn không biết đến lùi một bước trời cao biển rộng là gì, không biết
nhiều bằng hữu tốt hơn nhiều kẻ thù. Hắn ta cảm thấy loại người này sẽ không sống lâu được, sớm muộn gì cũng có người trị nàng.
Hắn ta chỉ là không muốn gây chuyện vào thời điểm quan trọng này mà thôi.
Rời khỏi Tiêu phủ nhỏ, đi thêm một đoạn nữa, họ đã đến phủ đệ của Tiêu gia gốc.
Hai Tiêu phủ cách nhau rất gần, không biết Tiêu Quốc Cần có cố ý chọc tức Tiêu Quốc Đống hay không.
Tần Phong Hi ôm Tử Vân hồ, đi trên con đường lát đá rộng lớn mà không nói gì.
Nàng không nói, Đồ Trí Dũng và những người khác cũng không dám lên tiếng, Trần Thập và Tân Nghĩa nhìn thấy Tần Phong Hi như vậy thì biết nàng đang suy nghĩ gì đó. Mỗi khi nàng suy nghĩ thì đều im lặng như vậy.
Nhưng bây giờ Tần Phong Hi cảm thấy đây có thể là một cơ hội. Mang danh tiếng lớn, lại sở hữu nhiều bảo vật, dù có người e sợ võ công của nàng nhưng trên đời này vẫn có rất nhiều kẻ vì tiền vì của mà liều mạng, giống như lần trước vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất