Lần đó khi rời khỏi thành Lạc Dương, bọn họ tưởng rằng Hàn gia ở Lạc Dương đã từ bỏ ý định, nhưng không ngờ họ đã mất ba ngày để tung tin ra ngoài, đồng thời âm thầm tập hợp gần trăm người. Có người muốn Thiên Cơ Thảo, có người muốn bạc của nàng, có người muốn Tử Vân hồ, thậm chí còn có người muốn cả Đạp Tuyết của nàng.
Lý do Tần Phong Hi không bao giờ nhắc lại chuyện ở Thập Lý Pha vì đó là lần đầu tiên nàng giết nhiều người như vậy. Mặc dù không phải tất cả đều bị nàng giết chết, nhưng ít nhất cũng có vài chục người đã chết dưới tay nàng.
Vẻ mặt tham lam của những kẻ đó khiến Tần Phong Hi ghê tởm. Chúng muốn có được mọi thứ mà không cần phải làm gì, thậm chí còn muốn giết người diệt khẩu, có kẻ còn tham lam hơn muốn bắt sống nàng và dùng đủ loại hình cụ tra tấn để hỏi ra Thiên Cơ Thảo đến từ đâu.
Tần Phong Hi biết rằng nếu không thể tiêu diệt hết bọn chúng trong một lần, thì suốt chặng đường đi Bắc Thương sẽ không yên ổn.
Lần đó, bọn chúng đã khiến cho mặt tối lạnh lùng và tàn nhẫn trong tính cách của Tần Phong Hi bộc lộ ra. Tại Thập Lý Pha, dưới ánh hoàng hôn, nàng như một thần chết thu hoạch từng mạng sống.
Những kẻ còn lại, hoặc bị thương, hoặc phát điên, không ai dám đuổi theo nàng để tranh giành đồ vật của nàng nữa.
Tần Phong Hi biết chuyện này sẽ lan truyền ra ngoài, nàng cũng không quan tâm thiên hạ sẽ nói gì về nàng. Sát nhân, tàn bạo, độc ác, tất cả đều được.
Nhưng bây giờ nàng cảm thấy chỉ có mỗi danh tiếng như vậy là chưa đủ, nàng cần ít nhất một thứ gì đó để khiến người ta phải sợ.
Vì vậy, Tân Phong Hi đang suy nghĩ về một thứ, đó là tiền.
Nếu ở hiện đại, một mình nàng vẫn ổn, dễ ẩn thân hơn, hơn nữa đó xã hội pháp trị, cho dù người ta muốn ám sát nàng thì cũng phải âm thầm làm. Nhưng ở thời cổ đại thì khác, trên đường phố, những kẻ giang hồ giết chóc nhau cũng rất nhiều.
Bởi vậy một mình là không được, nàng cảm thấy mình sống khá bị động ở thế giới này.
“Trần Thập, Tân Nghĩa, các ngươi nói xem, bây giờ giang hồ sợ thế lực nào nhất?”
Tần Phong Hi đột ngột lên tiếng khiến Trần Thập và Tân Nghĩa thở phào nhẹ nhõm.
Trần Thập suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hoàng thất, dân thường và giang hồ không dám tùy tiện đối đầu với hoàng thất”
Tần Phong Hi gật đầu. Điều này rất dễ hiểu, dù ở thời nào thì người nắm quyền cũng là đối tượng mà dân thường không dám động vào.
Nhưng nàng không muốn liên quan gì đến hoàng thất. Tân Nghĩa vẫn đang suy nghĩ thì Sư Gia bỗng bước lên vài bước, nói: “Công tử, thuộc hạ có lời không biết nên nói hay không?”
“Ngươi nói đi.”
“Ngoài hoàng thất ra, không gì khác hơn là các đại thế gia, có tiền có thế, hoặc là các môn phái lớn, võ công cao cường, đệ tử đông đảo, chẳng hạn như tam sơn tam phái ngày nay.”
Sư Gia nói đến tam sơn tam phái là ám chỉ đến Vấn Thiên Sơn, Trầm Vân Sơn và Bích Tiên Sơn. Đúng vậy, người thường cũng không dám trêu chọc những người đến từ tam sơn tam phái này.
Tuy nhiên, để có được uy thế và vốn liếng như tam sơn tam phái thì cần phải tích lũy trong thời gian rất dài, nàng không thể làm được trong thời gian ngắn.
Tân Phong Hi nhìn Sư Gia, biết hắn ta còn điều gì đó muốn nói.
“Công tử, ngoài những điều này, hiện nay trên thiên hạ còn có một vài nơi mà người ta thường không dám đụng vào. Thuộc hạ biết rõ hai nơi trong số đó, một là Câu Hồn Điện, hai là Đoạn Trần Tông.
“Đoạn Trần Tông? Không ngờ ngươi lại biết Đoạn Trần Tông” Tần Phong Hi cười nói: “Đoạn Trần Tông thì không cần phải nói, chẳng phải hắn còn lợi hại hơn cả tam sơn tam phái ư? Ngươi nói về Câu Hồn Điện đi”
Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến Câu Hồn Điện.
“Câu Hồn Điện là một tổ chức sát thủ, nghe nói bên trong toàn là cao thủ hàng đầu. Bọn họ đều nghe theo lệnh của Câu Hồn điện chủ, thường xuyên nhận nhiệm vụ, chỉ cần ngươi trả giá, bất kể muốn mạng ai, người của Câu Hồn Điện đều có thể lấy mạng người đó cho ngươi.
Tân Nghĩa nhớ lại, tiếp lời: “Đúng vậy, thuộc hạ cũng từng nghe nói, những sát thủ trong Câu Hồn Điện tự xưng là quỷ sai, hành tung bí ẩn, ra tay tàn nhẫn. Cho đến nay chưa có nhiệm vụ nào mà bọn họ không hoàn thành được, chỉ có điều giá cả mà bọn họ đưa ra rất cao.
“Đừng nói đến dẫn thường và thương nhân, ngay cả quan lại cũng sợ Câu Hồn Điện. Bởi vì những quỷ sai của Câu Hồn Điện không quan tâm ngươi là ai, chỉ cần có người trả giá để thuê bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Sư Gia nói, có chút ngượng ngùng: “Nói ra không sợ công tử chê cười, hai năm trước ta từng nghĩ nếu có thể gia nhập Câu Hồn Điện thì thật tốt.
“Việc này từ từ tính sau, Tần Phong Hi ghi nhớ chuyện Câu Hồn Điện rồi hỏi: “Các ngươi làm sao vậy?”
Hầu Tử bước lên, cúi đầu nói: “Công tử, là thuộc hạ gây ra chuyện.
Hóa ra trước đó, hắn ta đi ngang qua con đường trước Tiêu phủ, rồi có một vị khách cầm một chiếc hộp lớn hỏi hắn ta, nơi chế tạo vũ khí của Tiêu gia ở đâu. Hầu Tử chỉ vào Tiêu gia lớn. Ai ngờ chuyện này bị quản gia của Tiêu phủ nhỏ nhìn thấy, tên quản gia nói hắn ta chỉ sai đường, bắt hắn quay lại gọi vị khách đó đến, chỉ vào Tiêu phủ nhỏ.
Hầu Tử không chịu, lớn tiếng nói với vị khách đó: “Ngươi cứ đi thẳng đến Tiêu phủ phía trước, đừng đi nhầm cổng! Sau này có nguyên liệu tốt thì cứ đến Tiêu phủ lớn, đó mới là nơi chính thống”
Chính câu nói này đã chọc tổ ong vò vẽ, tên quản gia lập tức sai người bắt hắn ta lại, ép hắn ta khai ra ai sai hắn nói xấu Tiêu phủ nhỏ.
Sau đó Đồ Trí Dũng và những người khác tìm đến, biết được Hầu Tử bị người của Tiêu phủ nhỏ bắt vào trong thì vội vàng xông vào, định cãi cho ra lẽ. Nhưng họ bị tên quản gia vu khống là gây rối, bắt hết bọn họ lại, đánh đập không thương tiếc. Mấy người võ công không cao, không đánh lại nhiều hộ vệ, chỉ có thể cố gắng bảo vệ Sư Gia để hắn ta chạy về khách điểm gọi người đến ứng cứu.
Tần Phong Hi nghe xong bèn sầm mặt: “Từ ngày mai trở đi, tất cả các ngươi đều phải luyện công chăm chỉ cho ta”
“Dạ. Mấy người thở phào nhẹ nhõm. Hầu Tử cười nói: “Công tử, thuộc hạ tưởng người sẽ đánh bọn thuộc hạ.
Tần Phong Hi khẽ cười: “Bổn công tử đánh các ngươi bao giờ chưa?”
Chỉ là nàng đã kết oán với Tiêu phủ nhỏ rồi. Với hạng người như Tiêu Quốc Cần, Tần Phong Hi cũng không có ý định giao Hắc Kim Đằng Vương cho hắn ta đúc thành roi, nàng còn sợ hắn ta sẽ trộm mất Hắc Kim Đằng Vương của mình. Kẻ đó không đáng tin.
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã quay lại khách điểm.
Chưởng quầy bước ra đón: “Công tử, cuối cùng các ngài đã trở lại, có khách tìm ngài.
Tần Phong Hi ngạc nhiên, có khách tìm nàng?
“Chưởng quầy, là ai vậy?”
Chưởng quầy dẫn bọn họ đến một căn phòng ở tầng hai: “Xin lỗi công tử, họ nói sợ nếu lộ mặt sẽ gây rắc rối cho công tử, nên đã đợi ngài ở đây. Là Nhị thiếu gia của Tiêu gia lớn”
Nhị thiếu gia của Tiêu gia lớn, Tiêu Quốc Cần đã rời khỏi nhà nên hắn ta là Đại thiếu gia. Tần Phong Hi hơi bất ngờ khi biết người đến là Nhị thiếu gia.
Tân Phong Hi đưa cho Đồ Trí Dũng và những người khác một ít thuốc bôi ngoài: “Các ngươi về phòng nghỉ ngơi và bôi thuốc đi
Trần Thập và Tân Nghĩa đi theo nàng.
Đến nhã gian, hai thị vệ đứng gác bên ngoài, trên vạt áo của họ thêu chữ “Tiêu”. Chưởng quầy dừng lại: “Công tử, Nhị thiếu gia Tiêu gia đang ở bên trong”
"Ùm."
Hai thị vệ nhìn thấy Tần Phong Hi, một người quay đầu vào trong phòng nói: “Thưa thiếu gia, Hi công tử đã đến.
“Mời vào”
Một giọng nam trong trẻo truyền ra từ nhã gian.
“Hi công tử, thiếu gia nhà ta mời vào.
Tân Phong Hi bước vào, Trần Thập và Tân Nghĩa bị hai thị vệ ngăn lại. “Xin Hi công tử lượng thứ. Mặc dù nói vậy nhưng họ không có ý định nhường đường.
Tần Phong Hi không cảm thấy bất thường trước hành động của hai thị vệ. Dù sao thì Tiêu gia cũng là một gia tộc nổi tiếng, không phải là một gia đình ít người không có quy củ. Hành động của họ còn khá bình thường, ít nhất là so với Tiêu Quốc Cần nhiệt tình quá mức.
“Các ngươi ở lại đây” Nói xong, nàng bước vào phòng.
Nhã gian được trang trí rất thanh lịch với những chiếc đèn nến bằng gốm sứ hình lá sen, cùng với những đệm thiền hoa sen, trên tường treo bức tranh cô gái Giang Nam hái
sen.
Một người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân của nàng, từ từ đứng dậy, chắp tay chào nàng: “Tiêu Quốc Kình, trưởng tử của Tiêu gia, xin Hi công tử thứ lỗi”
Trước khi Tiêu Quốc Cần tuyên bố rời khỏi gia tộc, hắn ta mới là trưởng tử của Tiêu gia. Ai ở thành Nặc Lạp cũng biết chuyện này. Bây giờ Tiêu Quốc Kình tự xưng là trưởng tử, điều đó chứng tỏ hai nhà đã hoàn toàn đối đầu với nhau.
Tần Phong Hi đánh giá Tiêu Quốc Kình rồi nhíu mày.
Tiêu Quốc Kình khoảng hai mươi hai tuổi, lông mày đậm, mắt to, môi hơi dày, nhìn chung là một người có vẻ ngoài lương thiện và chính trực. Nhưng vẻ ngoài không phải là tất cá.
“Tiêu Đại thiếu gia có chuyện gì thì cứ nói thẳng” Tân Phong Hi không thích vòng vo và lười giao tiếp với người lạ, vì vậy thường nói thẳng vào vấn đề. Trừ khi tâm trạng tốt nàng mới muốn đùa giỡn một chút.
Tiêu Quốc Kình nhìn Tần Phong Hi, rồi lại nhìn Tử Vân hồ trong lòng nàng, do dự một lúc. Sau đó hắn ta đứng dậy rồi lùi về sau hai bước, cuối cùng quỳ xuống.
Tần Phong Hi không ngờ Tiêu Đại thiếu gia lại quỳ xuống, bởi vậy âm thầm ngạc nhiên: “Tiêu Đại thiếu gia làm gì vậy?”
Tiêu Quốc Kình cắn răng nói: “Tiêu Quốc Kình biết việc này là quá đáng nhưng vẫn muốn nhờ Hi công tử giúp đỡ.
“Ngươi nói rõ là chuyện gì trước đã”
Tiêu Quốc Kình định mở miệng, nhưng Tần Phong Hi đã vẫy tay: “Ngươi đứng lên nói đi, ta không quen nói chuyện với người đang quỳ.”
Tiêu Quốc Kình nghe vậy mới đứng dậy rồi ngồi xuống đệm thiền. Trên bàn có bộ trà cụ, hắn ta đang đun nước, bây giờ nước đã sôi. Hắn ta định cầm ấm trà lên rót nước nhưng Tần Phong Hi đã nhanh tay hơn tự mình rót trà.
Hắn ta ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn và thon dài của nàng, động tác rót nước một cách uyển chuyển, bỏ thêm lá trà khuấy đều, rồi đổ đi, lại rót lần nữa.
Tiêu Quốc Kình không biết tại sao mình lại ngẩn ngơ ra như vậy, nhưng hắn ta không thể rời mắt khỏi bàn tay của nàng, quên cả nói chuyện.
Hi công tử có một đôi tay rất đẹp.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Tiêu Quốc Kình lúc này.
Trong lúc Tần Phong Hi pha trà, Tử Vân hồ đã nằm sấp bên cạnh nàng. Thi thoảng nó sẽ mở mắt nhìn nàng, lúc thì nhìn Tiêu Quốc Kình rồi lại khép mắt trở lại. Hương thơm của trà lan tỏa khắp không gian, những làn khói mỏng manh lượn lờ khiến lòng Tiêu Quốc Kình bình tĩnh lại.
“Chắc Hy công tử đã nghe nói về chuyện của Tiêu gia. Tiêu Quốc Kình to gan xin nhờ Hi công tử giúp đỡ. Tiêu gia muốn rèn một thanh bảo kiếm, Tiêu gia tin rằng nếu thanh kiếm này được hoàn thành thì sẽ trở thành một trong những thanh kiếm lợi hại nhất thiên hạ, thậm chí có thể sánh ngang với Phá Sát của Đế quân Phá Vực.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất