Tân Phong Hi nheo mắt lại: “Tiêu Đại thiếu gia có đùa với ta đúng không? Nghe nói ngay cả những thợ rèn giỏi nhất cũng không dám chắc chắn về phẩm chất vũ khí mà họ sẽ tạo ra trước khi bắt đầu rèn vũ khí. Mỗi mẻ lửa, mỗi lần đập đều có thể thay đổi kết quả cuối cùng tùy thuộc vào tâm trạng và kỹ thuật của thợ rèn. Vì vậy thợ rèn không thể tạo ra hai vũ khí hoàn toàn giống nhau. Ngươi nói rằng chưa bắt đầu rèn đã dám chắc chắn sẽ tạo ra được một thanh kiếm vượt trội hơn cả Phá Sát. Nàng ngừng giây lát rồi nói: “Chẳng phải quá tự tin rồi ư?” 

Tiêu Quốc Kình hơi sững sờ: “Hi công tử cũng hiểu về rèn vũ khí?” 

“Cái này cần phải hiểu à? Ai cũng biết mà” 

Tiêu Quốc Kình lắc đầu: “Không, không phải vậy. Nhiều người nghĩ rằng chỉ cần kiểm soát được nhiệt độ, cân đong đo đếm nguyên liệu chính xác, và không thay đổi người rèn trong suốt quá trình thì chắc chắn có thể tạo ra những vũ khí giống hệt nhau. 

Tần Phong Hi khẽ cười xùy. 

Làm sao có thể so sánh với việc sản xuất hàng loạt bằng máy móc hiện đại. 

Hơn nữa, việc rèn vũ khí còn liên quan đến tâm trạng và cảm xúc của người thợ rèn, không ai có thể sao chép được điều đó. 

“Hi công tử nói đúng, theo lý vốn là như vậy nhưng lần này thì khác. Nguyên liệu bọn ta sử dụng là cực phẩm, đó là bảo vật tự nhiên. Với loại nguyên liệu này, kết hợp với kỹ thuật rèn của cha ta, chắc chắn bảo kiếm sẽ không tầm thường” 

“Bảo vật tự nhiên? Nguyên liệu để rèn kiếm? Là gì?” 

Tần Phong Hi thực sự có chút hứng thú, nhưng nàng không giỏi kiếm thuật và cũng không thích mang theo trường kiếm bên người, vì vậy nàng không quá muốn có một thanh kiếm. Nếu phải chọn, nàng thích Phá Sát hơn. Nàng rất thành thạo võ thuật cận chiến, Phá Sát rất phù hợp với nàng. Hơn nữa, nàng cũng thích dùng roi, có thể giắt bên thắt 

lưng, vì nó tiện lợi khi mang theo. 

Nhưng nếu thực sự có thể rèn được một thanh bảo kiếm, mà nàng lại đang ở đây thì không lý do gì mà bỏ qua cơ hội này! 

Tiêu Quốc Kình nói tiếp: “Băng Huyền Thiết! Bọn ta tiềm thấy một miếng Băng Huyền Thiết ngàn năm!” Sau đó hắn ta nói về sự khác biệt của Băng Huyền Thiết. Huyền Thiết ngàn năm chế tạo binh khí là nguyên liệu thượng phẩm, Băng Huyền Thiết lại là huyền thuyết biến dị nên có màu trong suốt như băng, độ tinh khiết cực cao. Trong tay một bậc thầy thợ rèn, chỉ cần không xảy ra sai lầm, binh khí được đúc từ nó sẽ rất tuyệt vời. 

Tuy nhiên, Tần Phong Hi tin rằng hắn ta không phải vô cớ mà đến nói với nàng điều này, vì vậy nàng vừa uống trà vừa im lặng chờ hắn ta nói tiếp. 

Dường như lời đề nghị này hơi khó nói, Tiêu Quốc Kình do dự một lúc rồi mới quyết định lên tiếng: “Tiêu Quốc Kình muốn nhờ Hi công tử giúp đỡ, đó là lấy ba giọt máu của Tử Vân hồ” 

Gì cơ? Muốn máu của Tử Vân hồ? 

Tần Phong Hi sầm mặt. 

Tiêu Quốc Kình giải thích: “Hi công tử hãy nghe ta nói, Băng Huyền Thiết rất cứng, trên đời chỉ có máu của Tử Vân hồ mới có thể làm nó thay đổi khiến nó dễ rèn. Hơn nữa, khi thanh kiếm được rèn xong, nó sẽ có một luồng khí lạnh bên trong, trở nên thuần khiết hơn. Nếu rơi vào tay những cao thủ có ý chí kiên định, tính cách lạnh lùng, chắc chắn sẽ phát huy được hết sức mạnh của nó, trở nên sắc bén không gì cản nổi” 

Nghe đến đây, Tân Phong Hi chợt trùng xuống. Nàng cảm thấy thanh kiếm chưa được rèn mà hắn ta miêu tả có vẻ rất phù hợp với Lệ Tử Mặc. Mặc dù hắn có Phá Sát nhưng trước đây nàng thường thấy hắn chiến đấu tay không. 

Nàng thích Phá Sát, nó cũng phù hợp với nàng, vậy nên nếu có thể rèn được một thanh kiếm tuyệt thế, nàng sẽ mua lại và đổi lấy Phá Sát. Hắn chắc chắn sẽ đồng ý chứ? 

Tần Phong Hi không trả lời câu hỏi của Tiêu Quốc Kình mà hỏi ngược lại: “Nếu thanh kiếm này thực sự được rèn xong thì Tiêu gia định làm gì với nó?” 

Tiêu Quốc Kình đáp: “Cha ta muốn giữ nó lại trong gia tộc, làm bảo vật gia truyền” 

“Còn ý kiến của Tiêu Đại thiếu gia thì sao?” 

“Ta đề nghị tặng bảo kiếm cho người xứng đáng nhất với nó. Bảo kiếm tặng anh hùng, dù là người có dã tâm cũng được, như vậy mới phát huy hết vẻ hào quang của nó, nếu không thì chỉ có thể bị phủ bụi. 

Hơn nữa nếu nói thật lòng, khi bảo kiếm được rèn xong chắc chắn sẽ thu hút nhiều người tranh giành. Với thực lực của Tiêu gia không thể bảo vệ được nó, nếu cố giữ lại thì rất có thể sẽ rước họa vào thân” 

“Tiêu Đại thiếu gia suy nghĩ rất thấu đáo” 

“Thật ra hồi trước Tiêu gia vẫn làm như vậy, chẳng qua lần này phụ thân của ta đã bị Tiêu Quốc Cần chọc giận nên mới mất bình tĩnh” 

Tần Phong Hi lại pha trà. Nàng nâng tách trà trên tay, đó là một hành động vô thức của nàng nhưng Tiêu Quốc Kình nhìn thấy Hi công tử như vậy, không hiểu sao lại có cảm giác muốn nắm lấy tay nàng để sưởi ấm. Hắn ta giật mình, vội vàng quẳng ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Làm sao hắn ta có thể sinh lòng thương hại với một người đàn ông? “Máu của Tử Vân hồ rất quý, tin rằng Tiêu Đại thiếu gia cũng biết điều này?” 

“Đúng là vậy” Tiêu Quốc Kình chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Phong Hi 

“Vậy nếu ta cho ngươi máu Tử Vân hồ, ta có lợi gì?” Ánh mắt Tần Phong Hi lóe lên. Nếu muốn nàng làm một giao dịch thua thiệt, tuyệt đối không thể. 

Tiêu Quốc Kình lập tức đáp: “Nếu Hi công tử đồng ý cho ba giọt máu Tử Vân hồ, vậy thì Tiêu gia hứa sẽ chế tạo cho Hi công tử một vũ khí, Hi công tử muốn loại vũ khí nào thì tự Hi công tử hãy lựa chọn. 

Binh khí do Tiêu gia chế tạo ra không hề rẻ. Tần Phong Hi đến thành Nặc Lạp vốn chuẩn bị tinh thần túi tiền sẽ giảm nghiêm trọng, nhưng nghe Tiêu Quốc Kình nói vậy, nàng lập tức vui mừng: “Ngươi nói thật chứ?” 

“Tiêu Quốc Kình tuyệt đối không nói dối. 

Tần Phong Hi uống một ngụm trà, nói: “Nếu ta muốn chế tạo vũ khí đương nhiên sẽ tự chuẩn bị nguyên liệu, như vậy Tiêu gia chỉ tốn công. Hay là thêm một điều kiện nữa, sau 

khi bảo kiếm hoàn thành, ta có quyền ưu tiên mua lại. 

Tiêu Quốc Kình sững sờ: “Quyền ưu tiên mua lại là sao?” 

“Trong cùng một điều kiện, nếu có người khác cũng muốn mua bảo kiếm kia thì phải ưu tiên bán cho ta. 

Tiêu Quốc Kình suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý. Dù sao thì bảo kiếm cũng phải bán, bán cho ai cũng được, bán cho Hi công tử thì hắn ta càng vui vẻ. 

“Vì Hi công tử đã đồng ý, Tiêu Quốc Kình muốn mời Hi công tử đến ở tại Tiêu phủ, như vậy sẽ tiện hơn. Hơn nữa, Tiêu Quốc Kình lo lắng Hi công tử ở đây sẽ bị quấy rầy. 

Nói đến đây, Tần Phong Hi mới nhớ ra: “Trước đó ở ngay trước cổng nhà Tiêu Quốc Cần, quản gia của hắn ta đã bắt giữ thị vệ của ta, Tiêu gia biết việc này không?” 

Tiêu Quốc Kình sốt ruột hỏi: “Cái gì? Chúng dám động thủ với thị vệ của công tử? Hi công tử hãy tin ta, Tiêu gia thật sự không hề hay biết chuyện này, nếu không Tiêu gia nhất định sẽ bảo vệ thị vệ của Hi công tử. 

Thấy Tiêu Quốc Kình có vẻ chân thành, Tần Phong Hi nghĩ rằng nếu muốn họ chế tạo roi Hắc Kim Đằng Vương thì vào ở Tiêu phủ là hợp lý nhất. Vì vậy tối hôm đó nàng thu dọn đồ đạc theo Tiêu Quốc Kình đến Tiêu phủ. 

Tiêu phủ có lịch sử hàng trăm năm, hơn nữa có kỹ thuật đúc vũ khí lâu đời, là một gia tộc giàu có. Tiêu phủ có ba đại trạch lớn, đình đài lầu các, cầu nhỏ ao cá, cảnh sắc hữu tình. 

Tần Phong Hi được sắp xếp ở viện thứ hai, còn được phân bốn mỹ nữ hầu hạ. Tối hôm đó, khi Tân Phong Hi muốn tắm, hai mỹ nữ muốn vào bồn tắm kỳ lưng giúp nàng khiến nàng không khỏi cảm thán, khó mà từ chối ân tình của mỹ nhân. 

Vì đã muộn nên tối đó nàng chưa gặp được Tiêu Quốc Đống, thê thiếp con cái của ông ta và Tiêu Nhị thiếu gia. 

Đêm đó, Tần Phong Hi vẫn để Tử Vân hồ nằm trên đùi, đồng thời tu luyện võ công. 

Dọc đường đi, bọn họ tìm kiếm Kim lão khắp nơi nhưng không có bất kỳ tin tức gì. Người đàn ông mặc đồ đen mà nàng đã dùng kế sách châm kim trước đó đã xuất hiện ở Thập Lý Pha cách xa trăm dặm ngoài thành Lạc Dương sau khi nàng tàn sát một trận. Cuộc chiến đó rất khốc liệt, cuối cùng nàng cũng thắng nhờ vào một câu thần chú, 

nhưng không có cơ hội tra hỏi thì hắn ta đã trốn thoát. 

Liệu Kim lão có gặp chuyện gì không? 

Sáng sớm hôm sau, khi cửa thành Nặc Lạp mở, một người phụ nữ tự mình lái một chiếc xe ngựa vào thành. Nàng ta lang thang trong thành và cuối cùng dừng chân tại khách điểm mà Tần Phong Hi đã ở hôm qua. Điều trùng hợp là nàng ta vào ở chính căn phòng mà Tần Phong Hi đã ở. 

Vừa bước vào phòng, mũi nàng ta khẽ giật, vì nàng ta ngửi được mùi thuốc thoang thoảng. 

Đôi mắt của người phụ nữ đó sáng lên, nhoẻn miệng cười và lẩm bẩm: “Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay” 

Tần Phong Hi vừa thức dậy thì đã có tỳ nữ đứng ngoài cửa hỏi thăm xem có cần rửa mặt không. Nhận được câu trả lời, không lâu sau, bốn mỹ tỳ lần lượt bước vào. Người thì bưng chậu nước, người thì cầm khăn, muối, bàn chải lông, người thì bưng một bình chất lỏng màu trắng như sữa bò. 

“Đây là gì?” Tần Phong Hi hỏi. 

“Thưa công tử, đây là sữa, chúng nô tỳ đã pha thêm hoa để làm sạch da mặt, dùng loại sữa này sẽ giúp da mặt mềm mại hơn. 

Tần Phong Hi ngạc nhiên, không ngờ ở đây đã có người biết dùng sữa để làm đẹp. 

“Ở thành Nặc Lạp, ai cũng rửa mặt bằng cách này sao?” Dù là làm đẹp nhưng bây giờ nàng đang giả làm đàn ông, chẳng lẽ nam nữ già trẻ ở thành Nặc Lạp đều rửa mặt như vậy? Chẳng lẽ Tiêu Quốc Kình có làn da trắng mịn màng cũng là nhờ cách rửa mặt này sao? 

Tỳ nữ đáp: “Thưa công tử, đây là cách rửa mặt của Ngũ tiểu thư. Ngũ tiểu thư nói công tử là khách quý, lại mới đến thành Nặc Lạp, không biết đã trải qua bao nhiêu gió sương bên ngoài nên thử cách này chắc chắn sẽ tốt. 

Tần Phong Hi cười nhạt: “Được rồi, vậy thì bổn công tử xin nhận ơn của Ngũ tiểu thư. Các ngươi đặt đồ xuống đi. 

"Da." 

Bốn tỳ nữ đặt đồ xuống rồi lui ra. Tần Phong Hi nhìn bình sữa thơm phức, không khỏi bật cười. Có vẻ như Ngũ tiểu thư này cũng là một người thú vị. 

Đây là muốn tỏ ý tốt với nàng sao? Nàng thật sự không nghĩ vậy. 

Nhưng những thứ được mang đến quả thật rất tốt, nàng sẽ không bỏ qua. Quả nhiên, sau khi dùng loại sữa pha hoa của Ngũ tiểu thư, làn da của nàng mềm mịn hơn hẳn. Tiếc là trên đường đi, nàng không thấy bất kỳ con bò sữa nào ở các thành trì khác, có lẽ chỉ có thành Nặc Lạp mới có. 

Sau khi rửa mặt xong, có người đến mời họ dùng cơm. Ra khỏi cửa, Trần Thập và Tân Nghĩa đi theo sau nàng. 

eyJpdiI6Ik1JYVZzZ1J3ZXdQU2xlSlNNMUczdlE9PSIsInZhbHVlIjoibE40U1Y0aFVhRCtIS2hmMitsMmtLZlwvelpvd3lld2NTVHlRdVY2UzB5UFJmSFZ0Wm55RGlGcmp2dTN0TEE1aEFSOSthV2F0YUI5enViRzRJSk9POURmSVwvZlFqWkdPRU0xVUFmZ0NjeWxmZkdTYytnU05Ucnloa1ZGXC9DRmpPUGdqbHlGNFwvMUVZc1dtOVRGTVFPRzdYRzdmRVdxMllWR0RkZDlicHd1aWxqakRSeDdqd0VTXC84NnYrYXR4STBhbHdXdFNhRXdIRG9BZ3ZMQUFJV3BVMjlSVlRVSThDdENCTEVPWUk5V1AxbkJZcjBEU2s4SnMwN1lDMkRUNnNDZEZrY05LMFFJOHd1aTlhZzZUbEVxMmcwK2t6NXlVR3RnT09mXC9RbFR6d3VNZUhENkFpU2toQVFsa0krT3ZzSGRxT2xXZjZaOVNhZGRjOVRrb2RHcTh3Q0dnPT0iLCJtYWMiOiJjZmMwNWQxZWI0Yzc1NmRkYTk1ZDgxYzhiZDM0YzdmNjU0M2Y0MTM3ZWU3YTdjZjljZDdkYzQ0Zjk3NDc3YmYzIn0=
eyJpdiI6IkxpQW92aEp4RGNHNWZPOWR0SFAzR1E9PSIsInZhbHVlIjoialZyWjRhVnlyNmxuTUdycXVXdTM3RGFJQktMcGxwRDRQRko1dHRxNVA2eTYyK1U1RjUwMCtkYUI1ejlNSzZVMTdBUlo5SEdHeWZ6aTJGdjh5T1hpVnBicllreHgyRVJxZ1wvY0VMVFpHbVpNY3pscFRrWGxcL3pcL3M4cHRHMlgyc2lvY09DcVpIQVRKNWdBRFoyNjZvaVJUSHY5UjdSdGQ3ZG43QXFBRHRueGVRdUtBVnFZM3F5YndtcDlzM1ZcL0RXYnZJQStxNDZKeHhVcEJWT2NMdGJsOEo1RERQTWJTOUF1WHRXY3dzTHNEb1wvQllmWnFRT0lBaWRwa0l1UFcxVHVQSWZSR2tGWjF5c2NMdFFZdW1iRU9yZk54RzB1VVVNSUhTUGVFRVIyNEw1bEhpZVpCVjdZQllDV21hM0tVZVFBMjYwZ1FnbmtPbTdcL2VaMDVjSHJpa3NRNzZreklrN1VNRDl5YU5LMDlhcEMrZnNDZmt3S212T05yTjdHRHp6SlZVVEFXTmNYZE1TZ3ZJam5rWTliRDZjZUVHY3B4QVEwdk1RN2d0ZUxpRjFCV2xqQk0yRG1lbzlRcVFVRVJjcmJHYXhEc1hjczJhaHlhTE5ZV1hEMmF0bUNHSzljYiszY04wY0k4MkZ0OVF0dndRcEEwaXhNSmhBR3hUNU9OSmU1Q0VrMm9NaDF6Y1IwYlRHRFwvUkRuMWpVK2dtSUk3YjlDZ1VwaHJmWms4NmsrTmxNV2NubytXc1ZsZVwvdmxLTHVKNERDNVFiSWN4Zng4anYwT1BzTWtzRTN3PT0iLCJtYWMiOiJkYTNiZTVhYzhkMTUwNGIwZmRlYjIxNjI0ZGZhMWYxZGI4NDhiMzc5NDkwZWIwN2QzMDI4YWE0YTZiMGI0NWJlIn0=

Tiêu phủ rất lớn, tuy thiện phòng ở viện thứ hai nhưng họ phải đi vòng gần nửa cái sân mới đến được.

Ads
';
Advertisement
x