Còn chưa bước đến cửa, Tần Phong Hi có thính lực tốt nhất đã nghe thấy có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở bên trong.
“Cha, mẹ, hai người cứ ngồi đó, tại sao hai người lại phải cho hắn ta một vinh dự lớn đến thế? Chiều chuộng hắn ta như vậy, ai biết được lát nữa hắn ta sẽ đòi hỏi yêu cầu quá đáng thế nào.
Tần Phong Hi khẽ nhướng mày, trong lòng hiểu rõ, người này chắc hẳn là Tiêu Ngũ tiểu thư.
Đưa sữa bò cho một nam nhân rửa mặt, thực ra nàng đã hiểu được ẩn ý của Tiêu Ngũ tiểu thư, nàng ta đang ám chỉ nàng mặt dày, mong là nàng sẽ tự biết thân biết phận.
Tình hình bây giờ có lẽ là Tiêu Quốc Đống và Tiêu phu nhân muốn ra cửa nghênh đón nàng, nhưng Tiêu Ngũ tiểu thư lại phản đối.
“Dung Nhi, vốn dĩ là Tiêu gia chúng ta đang cầu xin Hi công tử. Con có biết Tử Vân hồ quý giá thế nào không? Máu của Tử Vân hồ quý đến mức có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Dung Nhi à, làm người phải biết nhớ ơn”
Tần Phong Hi đoán người này chính là Tiêu Quốc Đống.
Năm xưa, khi Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư mới chào đời, Tiêu Quốc Đống thấy lại có thêm hai đứa con gái được sinh ra, bèn nghe theo lời người khác mà đưa Tiêu Quốc Cần về. Một năm rưỡi sau Tiêu Quốc Kình ra đời, rồi nửa năm sau nữa nhị công tử cũng sinh ra. Tiêu Quốc Kình nghe nói đã hai mươi hai tuổi, vậy Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư chắc chắn đã hai mươi bốn tuổi.
Trong thế giới này thì nữ tử hai mươi bốn tuổi nhất định đã xuất giá và sinh con đẻ cái rồi, nhưng sao Tiêu Ngũ tiểu thư và Tiêu Lục tiểu thư vẫn còn ở nhà mẹ đẻ?
Sau khi nghe Tiêu Quốc Đống nói như vậy, Tiêu Ngũ tiểu thư không lên tiếng nữa.
Khi bước đến phòng ăn, quả nhiên có vài người đang đứng bên cửa chờ nàng.
Người đàn ông đứng đầu có mái tóc hoa râm, có lẽ chính là gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Quốc Đống. Bên cạnh là phu nhân của ông ta, cho dù Tiêu phu nhân đã lớn tuổi nhưng
vẫn có thể nhận ra những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt, khi còn trẻ chắc chắn bà ta là một đại mỹ nhân. Đứng cạnh Tiêu Quốc Kình là một người đàn ông trẻ có năm phần giống với hắn ta, có lẽ chính là Nhị công tử Tiêu Quốc Thông.
Còn bên cạnh Tiêu Quốc Thông có hai cô nương, chắc hẳn là Tiêu Ngũ tiểu thư và Tiêu Lục tiểu thư. Tần Phong Hi có chút bất ngờ vì Tiêu ngũ và Tiêu lục đều lớn tuổi hơn Tiêu Quốc Kình nhưng trông lại rất trẻ, nếu như không biết tuổi thật của họ thì có lẽ người ta sẽ nghĩ rằng họ chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi mà thôi.
Hơn nữa, cả hai đều rất xinh đẹp nhưng không giống với Tiêu phu nhân. Có lẽ Tiêu ngũ và Tiêu lục là con của tiểu thiếp trong nhà Tiêu Quốc Đống, mà tiểu thiếp này chắc hẳn còn xinh đẹp hơn cả Tiêu phu nhân.
Tiêu Quốc Đống quả là có phúc.
Tần Phong Hi chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết ai là Tiêu Ngũ tiểu thư. Người ta thường nói “da trắng che trăm cái xấu”, không biết liệu sữa bò có giúp làm trắng da hay không, theo một số chuyên gia thì đã có nghiên cứu chứng minh rằng sữa bò thực ra không có tác dụng tắm trắng.
Nhưng Tiêu Ngũ tiểu thư quả thực rất trắng trẻo, làn da của nàng ta cứ như trứng gà bóc, vừa trắng vừa mịn, kết hợp với ngũ quan xinh xắn, quả thực trông nàng ta nổi bật vô cùng, dù cả hai cùng là nữ nhân nhưng Tần Phong Hi cũng không nhịn được mà nhìn nàng ta thêm vài lần.
Nói đi cũng phải nói lại, nàng từng khiến Nhị tiểu thư Hàn phủ si mê ở thành Lạc Dương, nhưng ở đây phong thái của nàng lại không có tác dụng gì. Rõ ràng ánh mắt của Tiêu Ngũ tiểu thư mang vẻ khinh thường nàng, ngay cả Tiêu Lục tiểu thư cũng không có dấu hiệu nào là bị nàng mê hoặc. Tuy nhiên, hai vị tiểu thư khi nhìn thấy Trần Thập thì mắt lại sáng rực lên.
Tần Phong Hi đã hiểu. Nàng cao ráo, nhưng đó là so với nữ tử mà thôi, lại thêm dáng người mảnh mai thế này khi giả làm nam tử thì trông vẫn hơi gầy yếu, hơn nữa trông nàng rất trẻ, chẳng phải chỉ là một công tử tuấn tú thôi sao?
Đối với hai người phụ nữ đã hai mươi tư tuổi thì chắc hẳn thiếu niên đẹp mã không phải là gu, bọn họ ưa thích kiểu người như Trần Thập, gương mặt tuấn tú, dáng người cao lớn, vạm vỡ.
“Trần Thập, ngươi cướp mất phong thái của bổn công tử rồi, ngươi nói ta phải trị ngươi thế nào đây?”
Trần Thập nghe được Tần Phong Hi truyền âm sang, ngay lập tức xám cả mặt, lại cúi đầu xuống.
Tiểu thư nhà người ta chỉ mới nhìn hắn ta một cái thôi, cô nương à, có cần phải truyền âm như vậy không? Nội lực thâm hậu thì giỏi lắm sao...
“Tiêu mỗ cùng gia quyến xin nghênh đón Hi công tử, nếu không được chu đáo thì mong công tử bỏ qua cho. Tiêu Quốc Đống bước lên một bước.
Những lời mà Tiêu Quốc Đống vừa nói với Tiêu Ngũ tiểu thư khiến Tần Phong Hi có chút thiện cảm với ông, thế nên nàng cũng khách khí đáp lại đôi câu. Sau đó, Tiêu Quốc Đống bắt đầu giới thiệu các con của mình.
Trưởng tử Tiêu Quốc Kình, thứ tử Tiêu Quốc Thông, ngũ nữ Tiêu Ngọc Dung, lục nữ Tiêu Ngọc Lan.
So với Tiêu Quốc Kình thì Tiêu Quốc Thông hoạt bát hơn, khi nói chuyện hai mắt cong cong, lúc nào cũng có vẻ như đang cười. Tiêu Ngọc Lan có khuôn mặt bầu bĩnh và đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ, trông trẻ hơn vài tuổi so với tuổi thật.
Còn Tiêu Ngọc Dung thì khỏi cần nói, là một mỹ nhân da trắng.
“Hi công tử không giống với lời đồn nhỉ. Mọi người vừa bước vào rồi ngồi xuống bên bàn ăn, Tiêu Ngọc Dung đã mở miệng nói.
Tần Phong Hi khẽ cười: “Không biết Tiêu Ngũ tiểu thư cảm thấy không giống chỗ nào?”
“Lời đồn nói rằng Hi công tử phong thái bất phàm, võ công cao cường, là một nam tử cao to vĩ đại.
Phut.
Tân Nghĩa lén phì cười.
Tần Phong Hi lại càng cười tươi hơn: “Tiêu Ngũ tiểu thư cho rằng bổn công tử dung mạo tầm thường, dáng dấp yếu đuối, không giống nam nhân sao?”
Tiêu Ngọc Dung đáp: “Không hẳn thế, Hi công tử dung mạo rất đẹp, nhưng quả thực không thể coi là cao to vĩ đại, ta cũng chưa được diện kiến võ công cao cường của công tử, thoạt nhìn công tử giống một thư sinh yếu ớt trói gà không chặt hơn đấy”
“Dung Nhi! Không được vô lễ” Lần này Tiêu Quốc Đống đã hơi giận thật rồi, ông ta trừng mắt nhìn Tiêu Ngọc Dung.
Tiêu Ngọc Dung có vẻ không phục, nhưng cũng không nói tiếp nữa.
Tiêu Quốc Kình và Tiêu Quốc Thông liếc nhau, đều tỏ vẻ bất đắc dĩ. Tiêu Lục tiểu thư Tiêu Ngọc Lan hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia, không nói lời nào.
Bữa sáng mà Tiêu gia chuẩn bị rất phong phú, có đồ ăn ngon thì tâm trạng của Tân Phong Hi lúc nào cũng tốt, nàng chẳng màng tính toán chuyện khác.
Sau bữa ăn, mọi người chuyển đến phòng khách, lúc này Tiêu Quốc Đống mới bắt đầu vào chuyện chính.
“Hi công tử, sao không thấy Tử Vân hồ đâu?”
Tần Phong Hi đáp: “Vẫn còn đang ngủ. Sáng nay khi Tần Phong Hi dậy thì Tử Vân hồ vẫn đang ngủ, thế nên nàng không mang nó ra ngoài. Nhưng lời vừa dứt, một tia sáng tím chợt lóe qua, Tử Vân hồ đã lao thẳng vào trong lòng nàng, nó ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo ngấn nước nhìn nàng với đầy vẻ trách móc.
Tử Vân hồ không biết nói nhưng lại có đôi mắt biết nói.
Tần Phong Hi thở dài: “Ô Ô đang trách ta không dẫn theo ngươi đi ăn hả?”
"Ô Ô."
Chẳng phải là vì nàng không dẫn theo nó đi ăn sao? Tử Vân hồ đúng là một nhóc con tham ăn, những linh quả, thảo dược trong Thần Ma cốc như quả Tử Anh hay cỏ Thiên Cơ thì nó đều đã ăn đến phát ngán cả rồi, giờ lại say mê mỹ thực của nhân gian.
Tần Phong Hi để nó ở lại phòng ngủ nhưng cũng không lo nó sẽ không tìm thấy mình. Cả hai sống với nhau một tháng, Tử Vân hồ đã nhớ kỹ mùi hương của nàng, nàng tin dù mình có rời khỏi tòa thành thì Tử Vân hồ vẫn có thể lần theo mùi hương mà tìm đến, điều kiện tiên quyết là nàng không dùng dược liệu để che giấu hay thay đổi mùi hương. Tiêu Quốc Đống lập tức đứng dậy: “Hi công tử, đây, đây chính là Lưu Quang Tử Vân hồ sao?”
“Không sai” Tần Phong Hi vỗ vỗ đầu Tử Vân hồ rồi hỏi Tiêu Quốc Đống: “Tiêu gia chủ có thể chuẩn bị cho Tử Vân hồ một ít thịt nướng không?”
“Đương nhiên là được, đương nhiên là được. Người đâu, mau đi nướng thịt!”
Vừa nghe đến thịt nướng, Tử Vân hồ lập tức chảy nước miếng. Tần Phong Hi bực mình vung tay ném nó ra xa: “Bẩn chết đi được, đã nói bao nhiêu lần là không được nhỏ dãi lên người ta cơ mà!”
"U — —"
Tử Vân hồ bị ném đi, lại còn xoay người một vòng giữa không trung rồi lao thẳng vào lòng Trần Thập.
Tần Phong Hi trừng mắt nhìn nó, nàng cảm thấy con Tử Vân hồ này đúng là đồ háo sắc, cứ mỗi lần bị nàng ném đi thì nhất định nó sẽ lao vào lòng Trần Thập đẹp trai nhất chứ không bao giờ chọn những người khác. Đám người Đồ Trí Dũng và Hầu Tử đã bị nó ghét bỏ nhiều lần lắm rồi.
“Con Tử Vân hồ này thật đáng yêu. Hai mắt Tiêu Ngũ tiểu thư và Tiêu Lục tiểu thư đều sáng rực khi nhìn thấy Tử Vân hồ. Phụ nữ thường rất khó cưỡng lại được những sinh vật dễ thương như thế này.
Tiêu Quốc Thông thì kinh ngạc nói: “Nếu như ta là chủ của Tử Vân hồ thì chắc chắn sẽ ta coi nó như bảo bối, ôm sợ ngã, lạnh sợ rét, sao Hi công tử sao lại đối xử với Tử Vân hồ như vậy ...
“Thô bạo lắm hả?” Tần Phong Hi nói tiếp những lời mà hắn ta không dám nói ra, thấy hắn ta ngượng ngùng gật đầu thì thản nhiên đáp: “Đó là bởi vì không phải ta muốn nó đi theo ta, mà là nó tự đòi theo ta”
Người Tiêu gia: “......
Tất cả đều im lặng không nói gì. Đừng có đả kích người khác như vậy chứ? Tử Vân hồ cả thiên hạ cầu cũng không được, vậy mà lại tự nguyện đi theo ngươi! Còn bị ngươi ghét bỏ như vậy!
Tiêu Quốc Thông nhìn Tử Vân hồ, trong lòng thầm nghĩ, hay là theo ta được không? Dù có nhỏ dãi lên đầu ta thì ta cũng không ghét bỏ ngươi đâu!
Một đĩa thịt nướng nhanh chóng được mang lên, đặt trên bàn bên cạnh, Tử Vân hồ kêu “ư” một tiếng rồi vọt tới, bắt đầu ăn.
Gần như tất cả mọi người của Tiêu gia đều nhìn nó ăn với ánh mắt đầy thành kính, mãi đến khi Tần Phong Hi thực sự không thể nhịn được nữa mà họ khan hai tiếng thì bọn họ mới dời mắt.
“Hi công tử đồng ý tặng máu của Tử Vân hồ, Tiêu mỗ thực sự vô cùng cảm kích.
Tiêu Ngọc Dung thấp giọng nói một câu: “Tặng gì chứ, đó là có điều kiện trao đổi, mua bán mà thôi, có gì đáng để cảm kích.
Tần Phong Hi khựng lại một chút, cười nhạt nói: “Ngũ tiểu thư có gì thì đừng ngại, cứ nói to lên.
“Nói thì nói” Tiêu Ngọc Dung ngẩng đầu: “Thực ra cũng chỉ là ba giọt máu của Tử Vân hồ mà thôi, đổi lại Tiêu gia ta phải dốc toàn lực để chế tạo cho ngươi một món binh khí, chẳng phải đây là điều kiện trao đổi sao? Ngươi có biết một món binh khí do Tiêu gia ta chế tạo có giá trị cao đến chừng nào không?”
“Ngũ tỷ!”
“Dung Nhi!”
Tiêu Quốc Kình và Tiêu Quốc Đống đồng thời lớn tiếng quát, nhưng Tiêu Ngọc Dung vẫn cảm thấy mình không nói sai, nàng ta ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nhìn Tần Phong Hi.
Chỉ là ba giọt máu của Tử Vân hồ thôi, với Hi công tử hắn thì chẳng đáng nhắc tới chút nào. Nhưng xét danh tiếng hiện giờ của Tiêu gia, cộng thêm tay nghề của cha nàng ta nữa, Tiêu gia chế tạo cho hắn một món binh khí vừa ý, lẽ ra người thực sự được lợi là hắn! Chẳng lẽ hắn không cần cảm tạ Tiêu gia hay sao?
Nàng ta dứt khoát tiếp tục nói: “Hơn nữa ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu bối, ngay cả hoàng thất Bắc Thương còn phải hết mực tôn trọng cha ta, ngươi tự coi bản thân là nhân vật thế nào mà dám đòi ngang hàng phải lứa với cha ta? Đại thiếu gia Tiêu gia ta đích thân đến khách điểm mời ngươi, để ngươi được ở lại Tiêu gia, đó đã là may mắn của ngươi rồi. Không biết ơn thì thôi, ngươi còn ra vẻ cái gì nữa?”
“Ha ha. Tân Phong Hi không hề nổi giận, nàng khẽ cười, chỉ rút Hắc Kim Đằng Vương cùng một tấm bản vẽ ra từ bên eo rồi đưa đến trước mặt Tiêu Quốc Đống: “Tiêu gia chủ xem xem, thứ như thế này, Tiêu Quốc Cần có thể tạo ra được không?”
Ban đầu Tiêu Quốc Đống chỉ cảm thấy nghi ngờ, nhưng khi cây roi đen óng ánh chạm vào tay ông ta thì ông ta lập tức đứng bật dậy, kinh ngạc tột độ: “Đây... đây là Hắc Kim
Nhưng ngẫm lại thì cũng không lạ, đám người Trần Thập cũng đều biết Hắc Kim Đằng Vương, với tư cách là người đứng đầu trong nghề rèn đúc, việc Tiêu Quốc Đống biết đến bảo vật dùng để rèn roi này là điều hoàn toàn hợp lý.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất