“Đúng vậy, chính là Hắc Kim Đằng Vương.” Tần Phong Hi hờ hững nói. 

Tiêu Quốc Kình nhìn Hắc Kim Đằng Vương, thán phục: “Trước đây phụ thân từng nói với chúng ta rằng Băng Huyền Thiết ngàn năm là vật liệu tốt nhất để rèn bảo kiếm, nhưng nếu muốn tạo ra roi thần số một thiên hạ thì chỉ có Hắc Kim Đằng Vương là thích hợp nhất. Nhưng thứ này khắp thiên hạ khó mà tìm được, không ngờ hôm nay lại có thể tận mắt thấy Hắc Kim Đằng Vương!” 

Tiêu Quốc Đống kích động vô cùng, vội mở tấm bản vẽ ra, lập tức không kìm được mà hít sâu một hơi, quay phắt sang nhìn Tần Phong Hi. “Đây là.. 

“Đây là bản thiết kế roi ta tự vẽ, Tiêu gia chủ thấy ta vẽ thế nào?” 

Nàng dùng than chì được chuốt nhọn để vẽ, từng bộ phận đều được thể hiện cực kỳ chân thực, chiều dài của roi, từng chi tiết cơ quan bên trong, thậm chí là cả từng nút bấm kích hoạt cơ quan trên cán roi, tất cả đều được vẽ rõ ràng và tỉ mỉ. 

Tiêu Quốc Đống ngẩn người: “Có bản thiết kế này, Tiêu Quốc Cần tất nhiên có thể tạo ra được cây roi, hơn nữa thành phẩm chắc chắn sẽ lọt vào bảng xếp hạng binh khí.” “Cái gì?” Tiêu Ngọc Dung kinh ngạc. 

Tiêu Quốc Đống tiếp tục nói: “Không, không chỉ Tiêu Quốc Cần, chỉ cần có tay nghề tốt và cẩn thận một chút thì bất cứ ai cũng có thể rèn ra cây roi này!” 

Tân Phong Hi liền nói tiếp: “Đúng vậy, có thể nói thế này, nếu một thợ rèn nào đó lọt vào mắt ta, dùng Hắc Kim Đằng Vương và bản vẽ này, người đó có thể bước lên hàng đại 

su." 

Giống như những danh nhân đời sau chỉ cần đóng một bộ phim hay hát một bài là nổi tiếng, Hắc Kim Đằng Vương và bản vẽ này của nàng cũng có thể giúp một thợ rèn trở thành bậc thầy trong giới. 

“Nếu ta để Tiêu Quốc Cần rèn roi này, thì cho dù các ngươi rèn ra được Băng Huyền bảo kiếm, Tiêu Quốc Cần cũng có thể dựa vào cây roi này mà sánh ngang với các ngươi. 

Giọng của Tần Phong Hi rất nhẹ nhàng, nhưng Trần Thập và Tân Nghĩa liếc nhìn Tiêu Ngọc Dung, ánh mắt đầy khinh bỉ. 

Cô nương của họ từ trước đến giờ vẫn luôn không phải loại người sẽ vui vẻ chịu thiệt, những kẻ từng đắc tội với nàng chẳng mấy ai có kết cục tốt, Phạm Trường Tử có lẽ đã tức đến mức hộc máu rồi, Nạp Lan Mộng Như tát nàng một cái, nàng liền bắn hạ con chim ưng của đối phương, Nạp Lan Mộng Như muốn giết bọn họ, nàng liền giết bốn tên thị vệ có tên lót là Vấn của đối phương, kiên quyết không để đối phương lấy được Tam Hàn Thu Giao. Nạp Lan Mộng Như chưa chết, nhưng bọn họ tin trong khoảng thời gian này chắc chắn Nạp Lan Mộng Như vô cùng tuyệt vọng. 

Tiêu Ngũ tiểu thư Tiêu Ngọc Dung không nhận thức được tình hình, nhưng cô nương nhà họ thì không phải người dễ bị bắt nạt. Xem kìa, bây giờ chẳng phải đang bắt đầu vả mặt rồi sao? 

Thực ra Trần Thập và Tân Nghĩa thích nhất là xem Tần Phong Hi vả mặt người khác, vì vậy giờ đây họ đang chăm chú nhìn khuôn mặt gần như đã trắng bệch của Tiêu Ngọc Dung. 

Mà khi Tần Phong Hi đã bắt đầu chế giễu ai đó thì nàng sẽ không dừng lại chỉ vì sắc mặt của đối phương đã trắng bệch. Nàng nhìn Tiêu Ngọc Dung, nói bằng giọng điệu vô cùng ôn hòa: “Nếu như Tiêu Ngũ tiểu thư cảm thấy phương thức mua bán hay trao đổi dễ chấp nhận hơn thì cũng được, ta sẽ tự tìm người khác chứ không nhờ Tiêu gia chế tạo cây roi này nữa. Còn về máu Tử Vân hồ, ta vẫn sẽ bán, Tiêu gia muốn ba giọt phải không?” Nàng ngừng một lát rồi nói tiếp: “Thật ra ta không định dùng Tử Vân hồ để buôn bán, nhưng ta nể thái độ chân thành của Tiêu Đại thiếu gia hôm qua nên sẽ phá lệ một lần này thôi. Tiêu Đại thiếu gia, trước đây máu Tử Vân hồ có giá thế nào trên thị trường nhỉ?” 

Mặt Tiêu Quốc Kình đỏ bừng, hắn ta thở dài: “Máu Tử Vân hồ... vốn vô giá” 

Chưa bao giờ có ai sở hữu được Tử Vân hồ, làm gì có giá để định? Người muốn có máu Tử Vân hồ rất nhiều, nhưng chưa từng có ai đem máu Tử Vân hồ ra bán. 

Khuôn mặt Tiêu Ngọc Dung lúc đỏ lúc trắng, rồi lại từ trắng chuyển sang đỏ. 

Nàng ta đã nói gì nhỉ, chẳng phải chỉ là ba giọt máu Tử Vân hồ thôi sao? Ba giọt máu thì có gì ghê gớm hơn so với binh khí tinh xảo của Tiêu gia chứ! 

Bây giờ, người ta không cần Tiêu gia chế tạo binh khí nữa, mà Tiêu gia chưa chắc có thể trả nổi giá ba giọt máu Tử Vân hồ! 

Hơn nữa bọn họ còn lo rằng nàng sẽ đưa Hắc Kim Đằng Vương cho Tiêu Quốc Cần để rèn! Như vậy, Tiêu Quốc Cần sẽ lại có thêm khả năng cạnh tranh với bọn họ! 

“Hi công tử, tiểu nữ vô lễ, xin Hi công tử lượng thứTiêu Quốc Đống lúc này đã rất giận Tiêu Ngọc Dung, ông ta hung hăng lườm nàng ta một cái rồi vội vàng xin lỗi Tần Phong 

Hi. 

Tần Phong Hi luôn nghĩ bản thân đối nhân xử thế khá tốt, tính khí cũng không tệ, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng chịu để người khác liên tục mỉa mai mình. Nếu còn ở lại Tiêu gia, nàng không hề muốn Tiêu Ngọc Dung làm ảnh hưởng đến khẩu vị của mình. 

Tiêu Ngọc Dung nghiến chặt răng, lúc này nàng ta cũng nhận ra mình đã khiến Tần Phong Hi không vui, nàng ta tầm nhìn hạn hẹp, cũng đã coi thường Tân Phong Hi, làm mất mặt Tiêu gia. Vốn dĩ nàng ta muốn giúp Tiêu gia nâng cao địa vị, vậy mà giờ đây nàng ta lại khiến phụ thân và các đệ đệ của mình phải khúm núm hơi nữa. 

Nàng ta đứng dậy, khuôn mặt cứng ngắc, nói với Tần Phong Hi: “Xin Hi công tử bỏ qua cho, Tiêu Ngọc Dung xin cáo lui. Cha mẹ và hai vị đệ đệ của ta từ đầu đến cuối luôn rất tôn trọng Hi công tử, mong Hi công tử đừng giận lây sang bọn họ.” Nói rồi, nàng ta khẽ nhấc váy hành lễ, sau đó vội vã mang theo thị nữ rời khỏi. 

Tiêu Lục tiểu thư thấy nàng ta rời đi thì cũng khẽ cúi chào Tần Phong Hi một cái rồi nhanh chóng bước theo. 

Tần Phong Hi nhướng mày, thẳng thắn hỏi: “Tiêu Ngũ tiểu thư tuổi cũng không nhỏ nữa đâu nhỉ? Sao nàng ta không ở bên nhà chồng?” 

Tiêu Quốc Đống nghe vậy thì tỏ ra hơi ngượng ngùng, đáp: “Đều do Tiêu mỗ cưng chiều hai tỷ muội nó quá. 

Hóa ra Tiêu Ngũ tiểu thư cực kỳ kiêu ngạo, trước đây hoàng thất Bắc Thương từng có ý muốn để nàng ta vào cung, nhưng Tiêu Ngũ tiểu thư chê hoàng đế Bắc Thương tuổi đã cao, dù có là bậc chí tôn thì nàng ta cũng không muốn gả cho một người lớn tuổi như vậy. 

Khi đó Tiêu Quốc Đống phải nhờ người rèn hai thanh bảo kiếm cực tốt cho Bắc Hải Đường Công chúa mới nhờ được nàng ta giúp từ chối hôn sự này. 

Còn Tiêu Lục tiểu thư thì từ nhỏ đã sùng bái vị tỷ tỷ này, cái gì cũng học theo, nên ngày nào Tiêu ngũ còn chưa xuất giá thì ngày ấy Tiêu lục cũng chưa muốn lấy chồng. 

Người đầu tiên mà Tiêu Ngũ tiểu thư muốn gả là Ngọc Thái tử của Đông Thanh, nhưng gần đây bọn họ cũng nghe nói Ngọc Thái tử và Đại công chúa tình cảm sâu đậm, khả năng cao hai nước sẽ liên hôn. 

Tiêu Ngũ tiểu thư tuy kiêu ngạo nhưng cũng cảm thấy mình không thể tranh giành tình cảm với Bắc Hải Đường Công chúa, vì Bắc Hải Đường chính là thần tượng mà nàng ta ngưỡng mộ từ nhỏ. 

“Chuyện này kể ra cũng không sợ Hi công tử chê cười, nữ nhi bất hiếu này hiện giờ một lòng hướng về người khác, Tiêu mỗ thực sự rất lo lắng? Tiêu Quốc Đống rất sợ Tần Phong Hi vì Tiêu Ngọc Dung mà giận dỗi bỏ đi, bèn quyết định kể hết mọi chuyện xấu hổ của nàng ta, hy vọng Hi công tử nghe xong sẽ không để ý nữa. 

Hắc Kim Đằng Vương ư, đây là thứ có thể sánh ngang với Băng Huyền Thiết ngàn năm đó! Còn cả bản thiết kế kia nữa, đó thực sự là thứ mà suốt đời ông ta chưa từng thấy bao giờ, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi ông ta cũng hiểu được thứ đó tinh xảo đến mức nào! Một số chi tiết thậm chí còn thần kỳ đến mức dù có dùng cả đời thì ông ta cũng không nghĩ ra được! 

Dĩ nhiên là không nghĩ ra được rồi, đó chính là tinh hoa kết tinh từ mấy ngàn năm nghiên cứu binh khí cổ của thời hiện đại. Trước kia Tần Phong Hi cũng từng gặp một số cao thủ sử dụng vũ khí lạnh khi đang làm nhiệm vụ, có một nhóm người không thích súng ống đạn pháo, không thích máy bay xe tăng, chỉ thích nghiên cứu những loại binh khí cổ xưa. Họ đã lật qua vô số sách cổ, tiến hành hàng trăm thí nghiệm, cuối cùng mới thiết kế ra được vài món binh khí tuyệt thế. 

Tân Phong Hi vốn rất giỏi sử dụng roi, khi đó nàng cũng kinh ngạc vì bản thiết kế này, còn xin mang bản thiết kế về để nghiên cứu rất lâu. Vì thế nàng không tin bản thiết kế này lại không thể khiến Tiêu Quốc Đống tâm phục khẩu phục. 

Tiêu Quốc Đống kể về nỗi lòng của Tiêu Ngũ tiểu thư, nhưng Tần Phong Hi chẳng chút hứng thú, nàng cũng chẳng muốn biết trong lòng Tiêu Ngũ tiểu thư đang yêu thầm người nào. Nhưng những lời tiếp theo của Tiêu Quốc Đống lại khiến nàng đen mặt. 

“Giờ nó cảm thấy Phá Vực Đế quân là người thích hợp nhất với mình, muốn vào điện Cửu Tiêu làm phi. Nhưng Phá Vực Đế quân công bố khế ước với thiên hạ rằng ngài ấy đã sắc phong Tần Phong Hi cô nương làm phi, còn tuyên bố từ nay về sau chỉ có một phi, không cần thêm ai khác. 

Đứa con gái kém cỏi này đọc khế ước đó xong lại nhất quyết nói rằng tất cả là do Tân Đế phi tính hay ghen, không biết nó đã nghe tin từ đâu mà còn bảo hiện tại Tần Đế phi không có mặt ở Phá Vực, thế nên nó muốn thuê người của Câu Hồn Điện để giết Tần Đế phi. Ngươi xem, chẳng phải nó rất trẻ con sao? Tiêu gia ta là loại người nào chứ, làm gì biết Câu Hồn Điện ở đâu, huống chi Phá Vực Đế quân thậm chí còn không biết Tiêu Ngọc Dung là ai, dù nó có thực sự làm gì Tần Đế phi thì chẳng Phá Vực Đế quân sẽ giết 

nó ngay lập tức sao?” 

Tiêu Quốc Đống vẫn tiếp tục nói, như thể một khi ông ta đã kể hết những chuyện này ra rồi thì ông ta và Tần Phong Hi sẽ trở nên thân thiết, sau đó Tần Phong Hi sẽ trao Hắc Kim Đằng Vương và bản thiết kế cho ông ta rèn roi. 

Nhưng Tần Phong Hi, Trần Thập và Tân Nghĩa đều sững sờ. 

Tiêu Ngọc Dung muốn thuê người của Câu Hồn Điện giết nàng. Ha, Lệ Tử Mặc đúng là giỏi thật đấy, thế này mà cũng có người thích, thế này mà cũng có thể khiến kẻ khác thù hận nàng. Tần Đế phi... 

Nàng đã đồng ý chưa?! 

Đám người cổ đại chết tiệt, quyền lực chết tiệt, nàng vốn là một người tự do tự tại, sao có thể chỉ vì Lệ Tử Mặc đơn phương sắc phong mà nàng phải trở thành phi tử của hắn chú? 

Sau đó nàng đi hỏi Trần Thập và Tân Nghĩa, hai người lại trăm miệng một lời. 

“Cô nương à, vốn dĩ cô nương là thị nữ của Đế quân đúng không? Dù không có khế ước bán thân nhưng Đế quân vẫn là chủ nhân của cô nương, chủ nhân sắc phong cho thị nữ làm phi tần thì hoàn toàn không cần cô nương đồng ý, hạ chỉ là xong, thị nữ bình thường mà được thế thì ai cũng vô cùng cảm kích, chỉ có bị điên mới không vui mừng” Tân Nghĩa liếc nhìn nàng, cười hề hề: “Đương nhiên cô nương không phải người bình thường, không phải người bình thường mà” 

Tần Phong Hi cảm thấy tên Tân Nghĩa này nói năng thật không vừa ý nàng! Nàng lườm hắn ta một cái rồi quay sang Trần Thập: “Ngươi nói đi 

“Thuộc hạ cho rằng nếu cô nương không muốn làm Đế phi thì hãy đợi đến lúc trở về điện Cửu Tiêu mà nói rõ với Đế quân, ít nhất cũng phải thuyết phục Đế quân ban thêm một đạo chỉ ý phế phi. Bằng không, sau này khi cô nương sử dụng lại thân phận cũ, ai cũng sẽ xem cô nương là Đế phi của Phá Vực” 

Đây chính là chỗ chó má của thời đại này phải không? Nàng đang sống yên ổn, người khác không cần hỏi ý nàng cũng có thể gán cho nàng một danh phận, nếu như nàng không muốn thì phải chủ động xin phế phi, chẳng khác nào tự dưng nhận lấy cái danh phụ nữ đã ly hôn cả. 

Tần Phong Hi nghĩ nếu nàng có râu thì chắc nàng đã thổi râu trừng mắt rồi. 

“Cô nương nói xem, nếu như Nạp Lan Mộng Như và Tố Lưu Vân nhìn thấy khế ước của Đế quân thì liệu bọn họ có phát điên luôn không?” Tân Nghĩa lại tỏ vẻ hứng thú: “Nói đi cũng phải nói lại, nếu như khế ước này của Đế quân có thể chọc giận hai người phụ nữ kia mà khiến họ tức chết thì cũng đáng đấy.” 

Cốc! 

eyJpdiI6IlNQU3AwNldqVGppS2x3b1BsZ085V2c9PSIsInZhbHVlIjoiY1ltOGxVN1psN0tVWHptdGZOT2JTTHc1bUMrM29ZTWpHdzhIQTZQTTExUlE3TUhFK0hRQytpQVJUQmVPZHdxUTNka0JMU0pwb1B2UklJakhiMER4Zzc3QzVIMnZVbU9EMFJnWjlkVTJUcFQ4N1pVRWFsb1BkS1lKbFI2VCthRkZTWHhkSWlzeGtJZURVYVN5WUR2NjlMMXNkWEQwRzV4SE5BZVZGY1hMZ0VyUWdicDFYS1d4bThNMm94bGxTbE40IiwibWFjIjoiMmY3NmFiZmJiMTUzYjQ4ZTY1ZmRmMDhlYWExNzlmNjM1NDUxMzZlOTM1MjdlOGJlM2FiMGJjNDNmMmRlYjQzNCJ9
eyJpdiI6ImxOMjJxTllaaUlVc2pQUlhvTXVVT3c9PSIsInZhbHVlIjoiaUpvU0lDc1pCU3had0NXdmJ4dnRLUkVZSUc5cGd3aWdOclVKeUVxb0VPTW9mYU5GWlRqajN1cmVjQWVBQnI2K2N0RmpSNWxhV3VDclpEN1E2blBJYVF6dzBhSm5PWFRIQTNOMkU5UCtkODF3K09lVHVBWSt1MENWYmxyVnp3MFJzN3h3ZnlPdElTRUxuYUx0NmZSa2htSWVlYnlcL1hMN0VPckZMVUhNek0yQTlja05hXC9rOEpHT28rbE1IOWlJSkxpbjFUTW1rWmFCRzZKamhKT0hseExsZzExNERaYWluWVVCUDVFVzhJY0pXYzJXeWdqYXlYanRcL2EwbXFDYUtSMjV0YjdJUHJKdFBiSXQ1cURaSk9LODBSVENkalp3S2ZsZCtlY1JrSzRaMFM4Y1hwN3IyckxYOGZVUk5oZEsyaVROeEFFM0hDV1BPTVZZZ0JSN3B6YWRPZTZUa3JZUEo5Q2pNVUYzdEh3QWE5VVhCXC9nYlg2R1FiNW1CbGZzV3c1WXhcL0RGdUYrZ2dBV1M5dGdYTW1YQ3dydUdIUjE5dXhFdmt4Wm90emNFRXdBPSIsIm1hYyI6IjJkYTA1MTlmZjEwYjcwZDZiYTFhMzhiOTQ1NjRmOWRjYWE2NGViYjM0OWFlZDJkNzEzMTdmNzQ2NTQ3YmJlYmMifQ==

Là ai muốn dụ nàng vào góc khuất?

Ads
';
Advertisement
x