Hôm trước Tiêu Ngũ tiểu thư khiến nàng không vui, Tần Phong Hi đã bơ đẹp Tiêu gia suốt hai ngày. Trong hai ngày này, Tiêu gia luôn tay luôn chân chuẩn bị đủ loại mỹ thực mỹ tửu, thật sự đối đãi nàng như khách quý, chiêu đãi rất chu đáo.
Tiêu Ngọc Dung, Tiêu Ngọc Lan và cả những thị nữ xinh đẹp mà Tiêu Ngọc Dung đã sắp xếp cũng không còn xuất hiện. Tần Phong Hi không vội, dù sao nàng cũng không cần phải vội, ngày nào nàng cũng chỉ ăn uống rồi đi dạo quanh vườn, không ai dám theo sát nàng.
Nhưng dù sao đây vẫn là Tiêu phủ, nàng vẫn để Trần Thập và Tân Nghĩa canh chừng xung quanh.
Ở một góc vườn, một lùm hoa giấy vươn ra, những cành hoa rậm rạp che khuất bóng dáng của người nọ.
Tần Phong Hi tiến lại gần, người kia lập tức quỳ một gối, chống nắm đấm xuống đất rồi cúi đầu nói: “Thuộc hạ Đỗ Văn Hội, tham kiến Đế phi!”
Tần Phong Hi: “
Ai đó nói cho nàng biết chuyện này là sao đi?
“Đế phi, đây là thư Đế quân bảo thuộc hạ mang đến cho người.” Đỗ Văn Hội lấy trong áo ra một bọc vải dày cộp, thật sự rất dày! Đây là thư sao? Tần Phong Hi đưa tay nhận lấy: “Ngươi đứng lên rồi hãy nói
“Tạ ơn Đế phi.” Đỗ Văn Hội đứng dậy, cung kính đứng thẳng người.
Cứ gọi nàng là Đế phi thế này, Tần Phong Hi thật sự rất không quen, nhưng chắc chắn còn lâu hắn ta mới đổi cách xưng hô.
“Ngươi đến từ thành Phá Vực?”
“Đúng vậy ạ”
“Hành quân cấp tốc đến đây sao?” Nàng quan sát Đỗ Văn Hội, toàn thân hắn ta đầy bụi bặm, gương mặt thì nứt nẻ vì gió rét, lại nhìn trang phục của hắn ta, tay áo liền với bao tay che đi phần hổ khẩu đều đã sờn rách cả rồi, rõ ràng là dấu vết của việc cầm dây cương giục ngựa đi suốt ngày đêm.
“Đúng vậy ạ. Thưa Đế phi, Đế quân đã lập trạm Dịch Thừa ba trăm người dọc theo đường từ Phá Vực đến các nước, cứ mười người thành một đội, trong các tòa thành lớn của Bắc Thương đều có một đội cắm chốt. Thuộc hạ là tổng lãnh sự của bốn đội nhỏ ở Bắc Thương. Vì Bắc Thương xa xôi nên thuộc hạ đến thành Nặc Lạp muộn hơn Đế phi ba ngày, không kịp chuẩn bị nơi ở cho Đế phi, mong Đế phi tha lỗi”
Tần Phong Hi cảm thấy đầu mình sắp nổ tung: “Khoan đã, khoan đã! Đợi một chút! Cái gọi là Dịch Thừa này nghĩa là gì?”
Đỗ Văn Hội đáp: “Đế quân lập ra Dịch Thừa để có thể nhận được tin tức từ các nước nhanh nhất có thể, sau này khi cử sứ giả đến các nước, dọc đường cũng sẽ có người lo liệu mọi việc”
Tần Phong Hi vừa định gật đầu tỏ ý đã hiểu, Đỗ Văn Hội lại nói tiếp: “Nhiệm vụ đầu tiên của thuộc hạ và đồng đội chính là tìm ra tung tích của Đế phi thật nhanh!”
“.” Nghĩa là Lệ Tử Mặc phái ba trăm người ra ngoài tìm nàng? Nàng thầm trợn mắt, hỏi: “Giờ tìm thấy ta rồi thì sao?”
“Lập tức gửi tin tức của Đế phi về thành Phá Vực, từ nay về sau thuộc hạ và mọi người sẽ hoàn toàn nghe theo Đế phi.”
Hai mắt Tần Phong Hi sáng lên: “Ý ngươi là nghe lời ta sao? Bất kể việc gì cũng được à?”
Đỗ Văn Hội lắc đầu: “Ngoại trừ việc phải báo cáo hành tung mỗi ngày của Đế phi về Phá Vực”
Thế thì còn ý nghĩa gì nữa chứ? Nàng còn tưởng có thể ra lệnh cho họ giấu tung tích của mình cơ.
“Hiện giờ ở thành Nặc Lạp có bao nhiêu người?”
“Bao gồm cả thuộc hạ thì tổng cộng là mười một người.
Đỗ Văn Hội đưa cho nàng ba ống đạn tín hiệu to bằng ngón tay rồi nói: “Xin mời Đế phi cất giữ cẩn thận, đây là đạn tín hiệu dùng để liên lạc. Nhưng từ giờ thuộc hạ sẽ luôn âm thầm đi theo bên cạnh Đế phi, Đế phi có việc gì chỉ cần gọi một tiếng là được.
Tần Phong Hi thấy hắn ta vừa lách người một cái đã nấp đi ngay thì cũng hiểu có lẽ Đỗ Văn Hội rất giỏi ẩn thân và khinh công.
Thấy nàng ôm một bọc vải dày quay về, cả Trần Thập và Tân Nghĩa đều ngẩn người. “Cô nương, đây là?”
“Về rồi hẵng nói”
Khi về đến viện, biết đó là thư Đế quân gửi cho Tần Phong Hi, lại nghe nói đến ba trăm Dịch Thừa, Tân Nghĩa cười tủm tỉm, còn Trần Thập thì thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
Đế quân có hành động thì tốt rồi, rất tốt.
“Cô nương, thuộc hạ không quấy rầy cô nương đọc thư nữa. Trần Thập kéo Tân Nghĩa ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại cho nàng.
Tần Phong Hi ngồi xuống giường, mở gói vải ra. Sau khi mở gói vải, bên trong còn một lớp giấy dầu chống thấm nước, gói rất chỉnh tề, còn niêm phong bằng sáp nữa.
Nàng nhìn lớp sáp niêm phong đó, bỗng dưng cảm thấy hơi bối rối, không biết lúc Lệ Tử Mặc nhỏ giọt sáp lên thì tâm trạng hắn thế nào? Nhưng bất kể ra sao, nàng không cần đọc thư cũng biết hắn sẽ không buông tha cho nàng. Người đàn ông đó vốn là kẻ rất cố chấp, hắn cảm thấy nên làm gì thì nhất định sẽ làm vậy.
Bóc lớp sáp ra, mở giấy dầu, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là một miếng ngọc bội màu trắng, mặt trước khắc một chữ “Dịch”, mặt sau lại là một chữ “Hi”.
Chữ “Dịch” thì nàng đại khái hiểu rồi, có lẽ đây là lệnh bài điều động ba trăm Dịch Thừa, nhưng mặt sau khắc tên nàng để làm gì?
Tạm thời để lệnh bài xuống, nàng cầm lấy xấp thư. Chết tiệt, thật sự là cả một xấp thư dày đặc chữ! Tần Phong Hi cảm thấy hơi ngỡ ngàng, tổng cộng có mười tờ thư, rốt cuộc hắn làm gì mà viết nhiều như vậy?
Kết quả đọc rồi mới biết, ba tờ đầu tiên toàn là phê phán việc nàng rời khỏi hắn, quả là đáng chết. Ừm, từ “đáng chết” chính là ý hắn muốn thể hiện.
Ba tờ tiếp theo, hắn hỏi nàng có ý kiến gì về tước vị “phi” hay không: “Bổn Đế quân cảm thấy vì chỉ có một phi nên tạm thời không cần tước vị, cũng đã xem qua chừng hai trăm cái tên, nhìn cái nào cũng không ưa. Hoặc là nàng tự suy nghĩ, đến khi gặp mặt thì nói cho bổn Đế quân biết.
Tần Phong Hi muốn hộc máu, tước vị à? Đức phi? Hiền phi? Thục phi? Đoan phi? Sao nàng lại thấy bản thân chẳng dính dáng gì tới Đức, Hiền, Thục, Đoan cả?
A, không không. Trọng điểm không phải cái này, sao nàng lại phải nghĩ đến tước vị của mình chứ!
“Khi đến ngày lập quốc, bổn Đế quân sẽ đồng thời tổ chức đại lễ phong phi cho nàng. Trước đó nàng hãy chăm sóc tốt cho bản thân, không được để bị thương, nhớ ăn uống đầy đủ, không được gầy đi.”
Lại còn đại lễ phong phi
“Hãy cho bổn Đế quân một chút thời gian, đang chuẩn bị sính lễ và của hồi môn cho nàng. Vì nàng là thị nữ của bổn Đế quân nên của hồi môn đương nhiên phải do bổn Đế quân chuẩn bị, nàng không cần lo sính lễ và của hồi môn làm gì?
Tần Phong Hi đỡ trán.
“Còn nữa, Đỗ Văn Hội là người có thể tin cậy, từ nay về sau mọi thông tin tình báo từ Dịch Thừa đều giao cho nàng quản lý, bổn Đế quân sẽ không can dự. Sau này khi xuất chinh, bổn Đế quân cũng chỉ hành động dựa trên tin tức và tình hình quân sự mà nàng cung cấp. Mạng sống của bổn Đế quân và toàn bộ tướng sĩ đều giao vào tay nàng.
Quá đáng thật! Tại sao lại giao tất cả cho nàng? Dựa vào đâu mà nàng phải gánh vác hết mọi chuyện như vậy?
“Đám người Nguyệt, Ưng đã nhận ra lỗi lầm, khi nào trở về thì nàng hãy tự tay trừng phạt họ. Trong điện Cửu Tiêu này, nàng là nữ chủ nhân duy nhất”
Nhận ra lỗi lầm?
Tân Phong Hi đọc đến đây thì sững sờ. Hắn muốn nàng trở về xử phạt Nguyệt vệ và Ưng vệ sao?
Đọc tiếp, nàng lại phì cười.
“Không giữ nàng lại, để nàng phải chịu khổ ở Thần Ma cốc, bổn Đế quân quả thực đã sai. Nếu nàng muốn phạt bổn Đế quân thì chỉ được phép phạt trên giường, hình phạt sẽ được tiến hành trong lần gặp mặt tới.
Ôi trời đất ơi!
Ai muốn cùng hắn làm gì trên giường chứ! Lại còn nói lần tới gặp mặt sẽ tiến hành, Đế quân, thể diện của ngươi đâu rồi? Thể diện của ngươi đâu rồi?
Mười tờ giấy, tờ nào cũng viết kín mít, không có lấy một câu tình tứ ngọt ngào, nhưng không biết vì sao mà Tần Phong Hi vẫn cảm thấy xấp thư này có hơi buồn nôn!
Nàng không thích thư tình theo phong cách Lệ Tử Mặc cho lắm.
Nhưng lúc này Tần Phong Hi cảm nhận được rất rõ rằng Lệ Tử Mặc đang giăng ra một tấm lưới lớn, hắn muốn giam nàng bên cạnh mình, để nàng không còn đường nào trốn
thoát.
Quân lính, thế lực, giang sơn của hắn, trong từng câu chữ của hắn đều ẩn ý muốn nói tất cả là của nàng, hắn muốn thể hiện rằng mình sẽ chia sẻ giang sơn với nàng!
Tình báo là yếu tố quan trọng bậc nhất đối với một quốc gia, một đội quân, vậy mà hắn giao toàn bộ cho nàng. Phía sau lệnh bài khắc tên của nàng. Đúng như lời hắn nói, đây cũng đồng nghĩa với việc giao phó tính mạng của hắn, của các tướng sĩ, và số phận của điện Cửu Tiêu vào tay nàng.
Hắn chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là biết rõ tung tích của nàng.
Tần Phong Hi cầm bức thư, không nhịn được mà bật cười khe khẽ.
Nàng đã hiểu mình cần phải làm gì.
Thực ra nàng cũng không thể ở lại Tiêu gia mãi được, bởi bản thân nàng cũng mong roi sắt được chế tạo thật nhanh. Nàng đã không kìm được mà háo hức muốn thử xem cây roi đó sau khi hoàn thành sẽ có uy lực như thế nào.
Vì thế nên chiều hôm đó nàng đi tìm Tiêu Quốc Kình.
Biết nàng cuối cùng cũng đồng ý để họ chế tạo roi, lại bằng lòng dùng ba giọt máu Tử Vân hồ để trao đổi, cả Tiêu gia đều rất phấn khởi. Ngay cả Tiêu Ngọc Dung cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì không thể chậm trễ thêm được nữa, chúng ta mau bắt đầu thôi. Roi và bảo kiếm có thể chia ra làm hai lò luyện cùng lúc. Kình Nhi, Thông Nhi, hai con lại đây giúp một tay” Tiêu Quốc Đống vô cùng phấn khích, chẳng sợ mệt cũng không ngại vất vả.
“Dạ, thưa cha. Vậy chúng ta cùng mở lò thôi!” Tiêu Quốc Kình và Tiêu Quốc Thông cũng vô cùng phấn khích.
Tần Phong Hi không nhịn được mà hỏi: “Không phải nghe nói tay nghề của hai vị thiếu gia họ Tiêu không tốt, trước đây đều do Tiêu Quốc Cần chỉ dạy sao?”
Tiêu Quốc Kình cười khổ đáp: “Hi công tử à, đó đều là lời Tiêu Quốc Cần nói xấu thôi, ta và Thông đệ đều rất thích rèn đúc, từ nhỏ đã chăm chỉ học theo phụ thân, tay nghề so với Tiêu Quốc Cần chỉ có hơn chứ không kém.
Tần Phong Hi gật đầu.
Ba cha con Tiêu gia mở lò, toàn tâm toàn ý dồn hết sức lực vào công việc rèn đúc. Tần Phong Hi cũng giao cho họ ba giọt máu Tử Vân hồ, nhưng Tiêu Quốc Đống lại nói rằng roi của nàng cũng vô cùng cứng rắn, nếu thêm máu Tử Vân hồ vào sẽ có thể cải tạo roi thành thứ hoàn hảo hơn.
Để lấy thêm ba giọt máu nữa, nàng đã phải nướng thịt cho Ô Ô ăn suốt ba ngày, đến khi Ô Ô hài lòng rồi mới miễn cưỡng cho phép nàng rạch móng vuốt lấy máu.
Dù sao thì năng lực hồi phục của Tử Vân hồ vô cùng tốt, vết thương cũng lành rất nhanh.
Bảo kiếm và roi đều không phải những thứ có thể rèn được dễ dàng, Tân Phong Hi cũng không thể cứ mãi ngồi bên cạnh lò rèn chờ đợi. Nếu nàng ở lại, ba cha con Tiêu gia ngược lại còn có chút áp lực tâm lý.
Vì vậy, Tần Phong Hi dứt khoát chọn một ngày rời Tiêu phủ để gặp chín người dưới quyền Đỗ Văn Hội. Họ vừa gặp nàng đã vội vàng quỳ xuống gọi nàng là Đế phi, khiến Tần Phong Hi toát cả mồ hôi.
“Từ nay về sau, nếu các ngươi thật sự theo ta thì mọi việc phải làm theo lời ta nói. Nếu lời ta khác với những gì các ngươi từng nghe từ Lệ Tử Mặc, ta mong các ngươi sẽ nói cho ta biết cảm nhận chân thực nhất của các ngươi, nghe rõ chưa?”
“Hồi bẩm Đế phi, thuộc hạ đã nghe rõ”
“Tốt, giờ ta giao cho các ngươi nhiệm vụ đầu tiên, tìm cho ta một người lanh lợi. Tìm được cũng không cần mang về đây, chỉ cần quay lại báo cho ta biết là được”
Tần Phong Hi quan sát nàng một lượt, không nhịn được mà hỏi: “Là ngươi? Ngươi đến Bắc Thương làm gì?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất