“Công tử nói gì vậy, ta là thầy thuốc lang thang thì tất nhiên là phải đi đây đi đó” Người phụ nữ đó chính là vị Trâu đại phu mà họ từng gặp ở khách điểm thành Lạc Dương. Khi đó nàng ấy được Hàn quản gia mời đến Hàn phủ trị bệnh, sao giờ lại xuất hiện ở thành Nặc Lạp này? Phải nói nơi này đã vượt qua biên giới rồi. 

Tần Phong Hi nhớ khi đó Vân Phong từng nói rằng người phụ nữ này sống trong núi, thỉnh thoảng ra thành Lạc Dương ở mười ngày hoặc hơn, nhưng hắn ta chưa từng nói nàng ấy sẽ đi đến những nơi khác. 

Đường từ Đông Thanh đến Bắc Thương không chỉ có một lối này, thành Nặc Lạp cũng không phải tòa thành ở vùng biên giới, nên việc gặp Trâu đại phu ở đây khiến Tần Phong Hi cảm thấy có gì đó sai sai. 

Lúc nàng đến Hàn phủ dự tiệc thì Trâu đại phu đáng lẽ đang ở Hàn phủ, hơn nữa nàng ấy được mời tới trị bệnh, vậy mà tại sao trong bữa tiệc lại không thấy nàng ấy xuất hiện? Điều này cũng không hợp lý lắm. 

Tuy nhiên nàng không cảm nhận được ác ý từ người phụ nữ này, chỉ thấy nàng ấy có chút thần bí mà thôi. 

“Vậy thì không làm phiền Trâu đại phu dạo chơi nữa. Tần Phong Hi nói rồi định bước qua nàng ấy, nhưng Trâu đại phu lại một lần nữa cản nàng lại. 

“Công tử, chúng ta gặp nhau là duyên phận, hay là mời ta ăn bữa cơm, uống chén trà đi” 

Tân Phong Hi đang định lên tiếng thì một giọng nói rất to đột nhiên vang lên từ phía xa, nghe có phần quen thuộc. 

“Trâu đại phu, Trâu đại phu mau đến xem Tiểu Bảo đi!” 

Tần Phong Hi và Trâu đại phu đều khựng lại, lòng thầm kinh hãi. 

Cả hai cùng ngước lên nhìn, chỉ thấy một kẻ to lớn đang cõng ai đó chạy tới thật nhanh. Đúng là Lư Đại Cán, người mà họ từng gặp ở khách điểm thành Lạc Dương. 

Trời ạ, sao hắn ta cũng có thể đuổi đến đây? Thật không thể tin nổi! 

“Này, Tân Phong Hi ngẩn người hỏi Trâu đại phu: “Lúc đó ngươi đưa cho hắn gói gì vậy? Không phải ngươi nói uống vào thì đứa bé tên Tiểu Bảo sẽ khỏe lại sao?” 

Trâu đại phu nghiến răng, thấp giọng nói: “Ngươi ngốc à, ta nói thế mà ngươi cũng tin? Đâu có thuốc gì thần kỳ như vậy! Ta còn chưa gặp qua Tiểu Bảo nữa. Khi đó ta đoán bọn họ có lẽ nghèo đến mức không có gì để ăn, bệnh có thể là do đói mà ra, cho nên ta đưa bọn họ một gói bột mì để pha nước uống... 

Tần Phong Hi: “.” 

Thì ra là lang băm. 

“Bây giờ không nói bổn công tử có bệnh nữa à?” Nàng chế giễu. 

Trâu đại phu liếc nàng một cái, nói: “Lúc đó không phải ngươi đầy mùi thuốc sao? Ta còn tưởng ngươi là một tên ốm dặt dẹo chứ” 

Khi ấy trên người Tần Phong Hi luôn mang theo dược liệu, ngay cả Trần Thập và Tân Nghĩa cũng có mùi thuốc trên người. 

“Vậy Hàn phủ tìm ngươi làm gì?” 

“Người đàn ông họ Hàn đó có con rể là người Tây Cương, ông ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng đứa con rể kia nên muốn ta đến xem hắn ta có bị yểm bùa Tây Cương hay gì không” Trâu đại phu nói: “Nực cười, lão nương làm sao mà biết được bùa chú Tây Cương chứ. Năm xưa chủ nhân vô trách nhiệm của ta cũng chưa từng dạy ta mấy thứ đó 

Tần Phong Hi lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt: “Ý ngươi là, chủ nhân của ngươi là người Tây Cương?” 

“Xì, ngươi mới là người Tây Cương, cả nhà ngươi đều là người Tây Cương!” 

Tần Phong Hi: “... Vậy là chủ nhân của ngươi biết bùa chú Tây Cương?” 

Ở phía sau, Lư Đại Cán đang cõng một người gần như đã đuổi kịp. “Trâu đại phu, mau đến xem Tiểu Bảo đi! Trâu đại phu!” 

“Cái tên ngốc này, thế mà cũng đuổi tới tận đây!” Trâu đại phu kéo nàng xoay người rời đi, vừa đi vừa tự hào nói: “Phải rồi, chủ nhân của ta là thiên tài đứng đầu thiên hạ, biết 

rất nhiều thứ 

“Chủ nhân của ngươi là ai?” 

“Hiên Viên... Ấy, ta tại sao lại phải nói cho ngươi chứ?” 

Tần Phong Hi đột nhiên chộp lấy tay nàng ấy, dùng sức kéo nàng ấy vào một ngõ hẻm tối om, hai mắt chăm chú nhìn nàng ấy: “Nói rõ ra, chủ nhân của ngươi tên là gì?” 

Tim nàng đập thình thịch, chẳng lẽ người phụ nữ này... 

“Công tử à, ngươi có thể đừng hung dữ như vậy không?” Trâu đại phu tỏ vẻ sợ hãi, nhưng Tần Phong Hi có thể nhìn thấy trong mắt nàng ấy ẩn giấu sự hoang mang và nghi 

hoặc. 

“Nói!” Tân Phong Hi bất ngờ dùng một tay bóp chặt cổ nàng ấy, không chút khoan nhượng. 

Trâu đại phu lập tức không thở nổi, khuôn mặt nàng ấy đỏ bừng lên, hai tay nàng ấy cố sức nắm lấy tay Tần Phong Hi muốn gỡ ra, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể làm nàng lay chuyển. 

“Nói, chủ nhân của ngươi là ai? Bây giờ người đó ở đâu?” Tần Phong Hi thấy tay nàng ấy rũ xuống vô lực thì mới hơi buông lỏng ngón tay. 

“Khụ khụ khụ!” Trâu đại phu ho khan dữ dội, không còn giấu nổi nghi ngờ nữa, nàng ấy hỏi ngược: “Ngươi là ai?” 

“Bây giờ là ta đang hỏi ngươi, nếu ngươi không nói thì ta sẽ đưa ngươi đi gặp Diêm VươngTần Phong Hi lạnh lùng đáp. 

Trần Thập và Tân Nghĩa đứng ở đầu ngõ, quay đầu nhìn lại. Họ không hiểu vì sao cô nương nhà mình đột nhiên ra tay với người phụ nữ này, nhưng cô nương làm gì tất có lý do, họ chỉ cần đứng canh gác là đủ. 

“Nói ra ngươi cũng chưa chắc biết, chủ nhân của ta tên là Hiên Viên Khước.” Khi nhắc đến cái tên này, Tần Phong Hi có thể thấy trong mắt Trâu đại phu hiện lên sự nhung nhớ, hoang mang, cùng với nỗi buồn sâu thẳm, có vẻ không giống như đang diễn trò. 

Tần Phong Hi cười lạnh: “Hiên Viên Khước đúng là từng thu nhận một thị nữ, nhưng ta nghe nói thị nữ đó sắc nước hương trời, không giống như ngươi, tầm thường như vậy. 

Nàng từng nghe lão đạo sĩ kể lại, năm đó sau khi rời nhà không lâu, ông ấy đã cứu một đứa trẻ mồ côi, vì nàng ấy rất xinh đẹp nên chỉ mới mười hai, mười ba tuổi bị lũ người xấu để mắt. 

Ông ấy cứu đứa trẻ mồ côi kia, sau đó nàng ấy cũng sống chết đòi đi theo ông ấy, nói sẽ làm thị nữ của ông ấy, theo ông ấy khoảng ba năm. Sau đó ông ấy thấy thị nữ cũng đã lớn rồi, cứ đi theo mình thì quả là không tiện, bèn cho nàng ấy một ít bạc rồi lén chạy đi. 

Đúng, chính xác là chạy đi. 

Sau đó ông ấy gặp quá nhiều chuyện, gần như đã quên mất tiểu thị nữ đó. Khi vẽ lại hình dáng của nàng ấy, ông ấy cũng chỉ nhớ mang máng được một đôi mắt, thế nên bức tranh trông khá mơ hồ. 

Ông ấy đưa cho nàng xấp tranh kia và nói, nếu như nàng có gặp được tiểu thị nữ đó, nếu như nàng thấy nàng ấy sống không tốt hoặc đang gặp khó khăn, thì xin hãy giúp đỡ nàng ấy. 

Trâu đại phu dù dáng người rất quyến rũ nhưng dung mạo lại có chút tầm thường. 

Nghe thấy lời nàng nói, Trâu đại phu như bị sét đánh. Nàng ấy cứng đờ người, ngây ngốc nhìn Tần Phong Hi. 

Một lúc lâu sau, nàng ấy đột nhiên siết chặt tay Tần Phong Hi, kích động đến mức cắn cả vào lưỡi mình: “Ngươi biết chủ nhân? Ngươi biết ngài ấy! Ngài ấy ở đâu? Ngài ấy ở đâu, mau nói cho ta biết!” 

Tần Phong Hi hất tay nàng ta ra: “Ngươi còn chưa chứng minh được ngươi là tiểu thị nữ kia, sao ta phải nói cho ngươi biết?” 

“Là ta, là ta đây!” Trâu đại phu run rẩy lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc nhỏ, mở ra rồi bôi hết lên mặt, chẳng bao lâu sau Tần Phong Hi đã nhận ra ngay, rõ ràng là nàng ấy đeo mặt nạ nên dung mạo của nàng ấy mới trở thành khúc mắc. Nàng chỉ biết thở dài ngán ngẩm, ở đâu ra nhiều loại mặt nạ y như thật thế này chứ? 

Trâu đại phu tháo mặt nạ xuống, để lộ ra diện mạo thật. 

Tần Phong Hi vừa nhìn đã nhận ra ngay đôi mắt kia, đúng là đôi mắt mà lão đạo sĩ thối đã vẽ ra. Dù giờ trông nàng ấy trưởng thành hơn nhiều nhưng vẫn rất giống. 

“Tiểu Trù” 

Nghe thấy cái tên này, Trâu đại phu lập tức che miệng, nước mắt tuôn trào. Nàng ấy ngã phịch xuống đất, khóc nức nở, đôi vai run rẩy không ngừng. 

“Chủ nhân. hu hu...” 

Tần Phong Hi không ngờ mình thực sự gặp được Tiểu Trù. 

Dĩ nhiên cô nương xinh đẹp năm xưa trong ký ức của lão đạo sĩ thối nay đã khoảng ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi, dù vẫn xinh đẹp nhưng dấu vết thời gian đã in hằn trên dung nhan. 

Tần Phong Hi không giỏi an ủi người khác, nghe nàng ta khóc mà trong lòng chẳng thoải mái chút nào, chỉ điềm nhiên nói: “Lư Đại Cán sắp tìm tới rồi kìa. 

Tiếng khóc của Tiểu Trù bỗng nhiên ngưng bặt, dù trên mặt vẫn còn vương nước mắt nhưng nàng ấy đứng bật dậy ngay lập tức. 

“Chúng ta mau đi, đi ngay, tìm chỗ khác nói chuyện!” Nàng ấy nắm lấy tay Tần Phong Hi định chạy đi, nhưng không ngờ cái miệng quạ của Tần Phong Hi lại ứng nghiệm, giọng của Lư Đại Cán thật sự vang lên từ phía đầu ngõ hẻm. 

“Trâu đại phu! Trâu đại phu! Mau tới xem Tiểu Bảo đi, nó sắp không xong rồi!” 

Giọng của Lư Đại Cán to đến mức khiến người ta khiếp sợ, hơn nữa hắn ta cao gần hai mét, thân hình to lớn, động tĩnh không nhỏ chút nào. 

Trần Thập và Tân Nghĩa gần như không ngăn nổi hắn ta, Lư Đại Cán vốn trời sinh khỏe mạnh, hắn ta húc một cái, suýt nữa làm cho Tân Nghĩa ngã nhào. 

“Đứng lại, không được tiến lên thêm nữa!” 

Trần Thập nghiêm giọng quát. 

“Các ngươi đừng có ngăn ta, đừng ngăn ta! Ta phải tìm Trâu đại phu, Tiểu Bảo sắp không chịu được nữa rồi! Ai ngăn ta, ta sẽ đánh người đó!” Lư Đại Cán dùng vai húc thẳng 

vào Trần Thập. 

Trần Thập vận nội lực định ngăn cản, nhưng không ngờ hắn ta húc mạnh đến nỗi mình vẫn phải lùi ba bước lớn, khó khăn lắm mới đứng vững được. Bên vai bị húc vào tê dại, khiến nửa người Trần Thập run run! 

Trần Thập kinh ngạc, trên mặt hiện rõ vẻ nghi ngờ. 

Tần Phong Hi cũng nhận ra, nàng khẽ nhướn mày: “Cho hắn ta qua. 

Trần Thập và Tân Nghĩa vừa mới định rút kiếm, nghe thấy lời này thì lập tức buông tay, đứng lùi sang hai bên. 

Lư Đại Cán cũng không thèm để ý tới họ, chỉ tiếp tục lao thẳng tới, nhưng khi nhìn thấy Tần Phong Hi và Tiểu Trù thì hắn ta đột nhiên sững lại: “Trâu đại phu đâu?” 

Hắn ta hỏi Tần Phong Hi. 

Tần Phong Hi nhướn mày: “Không phải ngươi đang đuổi theo Trâu đại phu sao? Hỏi ta làm gì?” 

Lư Đại Cán nhăn mặt, nhìn nàng rồi lại nhìn sang Tiểu Trù. “Ngươi là Trâu đại phu? Sao ngươi lại thay đổi diện mạo rồi?” 

Tiểu Trù lùi lại một bước: “Ta không phải Trâu đại phu, ngươi nhận lầm người rồi.” Nàng ấy không biết chữa bệnh, sao dám nhận chứ? Huống hồ Lư Đại Cán còn là kẻ cứng đầu, nếu bị hắn ta đeo bám thì hắn ta thực sự có thể đuổi theo đến chân trời góc bể. 

“Ta không nhận nhầm, ngươi chính là Trâu đại phu! Đừng tưởng đổi mặt là ta không nhận ra ngươi! Mau xem cho Tiểu Bảo, nó đã ba ngày chưa tỉnh lại rồi, chẳng lẽ nó sắp chết?” 

Vừa nói, hắn ta vừa xoay người, bế đứa trẻ trên lưng ra trước ngực. 

Tân Phong Hi vốn định kéo Tiểu Trù ra giả làm Thần y thêm lần nữa, nhưng khi liếc thấy đứa trẻ kia, sắc mặt nàng lập tức thay đổi. Nàng ném luôn Tử Vân hồ đang ôm trong lòng ra rồi kéo tay Tiểu Trù lùi lại phía sau thật nhanh, đồng thời đưa tay còn lại nắm lấy áo đứa trẻ, nhấc bổng lên. 

“Ngươi làm gì vậy! Không được chạm vào Tiểu Bảo!” Lư Đại Cán lo lắng, đưa tay định giành lại. 

eyJpdiI6IndGSld4OSs4MUpQRWg0aDZhdTF5VGc9PSIsInZhbHVlIjoibGFpUTdMVFZVc1JsTWhYbU05b3ZOaXVPZ2NpZkRKWHV3Q0dvTGhYeHg3UGZ2N1wvZzJLcHVRdmdLMzFpZnVkWTNqVzBvcUw2bmIyREdvZDlvUEpVeEI2eDAweFBHK2RKQ2RYRkFvUmljTHRtXC9adjl5NFRqYUVkZXhZV09lTFJveFwvRUpIdXJWeTFvT205WXkxZUt6cG1pM3JMOVcyUWxGS0RyYnZBZ2ZtdlhrZkRwRGhWWjVNZThubk5pRE1LSkpDK3k3RGRxUlwvS3hnXC82QVpBZkw5dVh1WGJTUlBkak8xdEY5VlFuQTNzNlwvaDBGODlTVzVnMHUwQ3lTMjFHRUp6YWhqeHNCaW1TUVZcL1wvMW1yR05iMnBCdz09IiwibWFjIjoiOGNjYTAxZTkzMmVjMzRlZmM0NGM4NjFhOWZlMGMxMzc5MzhhY2U2MzA0ODM5OWZjZGQ0YTljMzE0YmI4MjI4MiJ9
eyJpdiI6InVLY3ZcLzBVY3ZMVEYwYTJpYm1UdkxBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJQbWZSWUVicGkxbGYyb29hamlxVnptUk11VXRHMTMwZlBQRnNPXC9HMHBJR2E5eFowODJLTHI1S1poS0F5QnRodnduV2RKR3N6SEFoMjBcL0F2MHd5WjBwRXVwM0JaWnpWcmlBa2h4MkNubTlyempwcHBwQ3pqVXM1YXNhNUpOcDN4YjJYQ2JNcklLMTJPZE9aMlExY0VYK3RGd01qUkRuQTdyNWlhR1R2SHRxNWxabCtqdm50QVNVWkt2TnJ5Z29OWmlwbEx6UEsrOWs4WWtWeFRqYXhoSHdJSjR1Z3J3OWpFUlwvSkZRWElxU2s9IiwibWFjIjoiNzJjYzMwNDkxYzA1Njc2NmEyNDg5NDliZTRhZjM4YzZlMmZhODE5OTgxZDA1NTM2YWU4OTRkMDM3ZDUwZmY5NiJ9

“Ngươi cúi xuống!” Tần Phong Hi một tay giữ đứa trẻ, tay kia ấn mạnh vai Lư Đại Cán. Hắn ta bị nàng ấn đến mức cúi gập người, thân hình hắn ta vốn dĩ to lớn, khi gập người xuống thì vừa đủ để làm một chiếc giường cho đứa trẻ.

Ads
';
Advertisement
x