Đinh Hương, Từ Hiểu Bắc và Vô Hoa chạy đến Chương Mộc thì đã là hoàng hôn. 

             Men theo Lda một đường về phía tây, qua Nata đến Lotue rồi lại rẽ xuống tây nam, đi qua hẻm núi Menost nguy nga, vượt qua dãy núi Laya hùng vĩ, từ những dãy núi tuyết liên miên tầng tầng lớp lớp, đến thảo nguyên rộng lớn, rồi dần dần chuyển sang Chương Mộc ẩm ướt mưa nhiều, thực vật phong phú, cảnh sắc dọc đường có thể nói là kỳ vĩ biến ảo, lộng lẫy vô cùng. 

             Mấy người bọn họ đều là lần đầu trong đời trải qua một hành trình dài đến thế, nhưng chẳng ai còn tâm trí để thưởng thức cảnh đẹp. 

             Trong ba người, Vô Hoa có tu vi thâm hậu nhất, Đinh Hương tu hành huyền diệu nhất, Từ Hiểu Bắc thì hơi kém một chút, nhưng dựa vào chân Đại Lực Kim Cương để đi đường thì cũng miễn cưỡng đuổi kịp. 

             Đinh Hương dựa vào Lục Hư Luân Chuyển liên tục lần theo dấu vết. 

             Cô ấy không thể định vị được Tuệ Hàng, nhưng hễ nơi nào Tuệ Hàng dừng chân, ít nhiều cũng sẽ lưu lại khí tức của bạch xà và tiểu quy. 

             Tại một bãi sông ở đoạn Lda của quốc lộ, họ phát hiện mấy lều trại và ba lô do những lữ khách để lại, hiện trường còn có bữa cơm đang nấu dở. 

             Đinh Hương tìm được khí tức bạch xà và rùa để lại ở đó, đồng thời cũng ngửi thấy một tia tham lam và sát khí vô cùng quỷ dị. 

             Mùi khí này khiến cô ấy hơi buồn nôn và bất an. 

             Cô ấy vô cùng lo lắng cho an nguy của Tiểu Bạch và Tiểu Hắc. 

             Cũng may, khí tức của chúng vẫn kéo dài trên con đường phía trước, chỉ là dường như bước chân đã nhanh hơn, mỗi lần dừng lại thì khoảng cách giữa các dấu vết ngày càng dài. 

             Khí hậu Chương Mộc ẩm ướt, không trong lành như núi tuyết cao nguyên, khí tức hỗn tạp nên khó định vị. 

             Nơi đây là cửa khẩu biên giới, khách lữ hành qua lại không ngớt, trong trấn còn có chợ phiên, so với cao nguyên trống trải thưa thớt, chỗ này lại náo nhiệt mà hỗn loạn hơn. 

             "Hay là nghỉ một đêm ở đây đi, thật sự đi không nổi nữa." Từ Hiểu Bắc nhăn mặt nói. 

             Vô Hoa chắp tay, đứng một bên không nói gì. Nhưng nhìn sắc mặt anh ta cũng chẳng thoải mái. 

             Gấp gáp đuổi theo như thế này, trong vòng ba ngày đã đuổi theo hơn năm nghìn cây số, lại còn phải cẩn thận truy tìm dấu vết suốt dọc đường, không dám thả lỏng chút nào, ai nấy đều đã kiệt sức. 

             Đinh Hương cũng đã mệt rã rời. Mỗi lần thi triển đại pháp Lục Hư Luân Chuyển, truy vết trong phạm vi rộng tìm khí tức còn sót lại trong không gian, đều tiêu hao lượng lớn pháp lực và tinh lực của cô ấy. 

             Cô ấy đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn trấn nhỏ đối diện. 

             Ánh chiều tà chiếu lên sườn núi, những ngôi nhà đỏ trắng xen kẽ thấp thoáng tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ diệu. 

             Đây là một nơi rất đẹp, trong sự tĩnh lặng mang theo vài phần sức sống nhân gian, khiến lòng người bình tĩnh lại, nhưng lại không cảm thấy lạnh lẽo hay hư vô. 

             La bàn Lục Hư Luân Chuyển ở ngay trong lòng bàn tay cô ấy, mà chẳng rõ là pháp lực đã cạn, hay địa mạch nơi đây quá đặc thù, Đinh Hương không thể tùy ý chuyển đổi không gian, dĩ nhiên cũng không lần ra nổi chút khí tức nào của Tiểu Bạch và Tiểu Hắc. 

             "Được thôi." Đinh Hương gật đầu, "Nghỉ ở đây một đêm, mai tiếp tục lên đường." 

             Bọn họ tìm một nhà trọ ở Chương Mộc để nghỉ lại. 

             Nghỉ ngơi một lát, sau đó ăn chút gì đó, rồi ba người liền ra chợ dạo một vòng. 

             Ban đêm chợ không náo nhiệt bằng ban ngày, nhưng nghe nói ban đêm sẽ có vài món hay ho ngoài dự liệu được bày bán. 

             Đinh Hương không có tâm trạng đi dạo chợ, chỉ âm thầm vận hành tâm pháp la bàn, hy vọng tìm được dấu vết còn sót lại của Tiểu Bạch. 

             Tuy sau một quãng nghỉ ngắn, pháp lực của cô ấy đã hồi phục đôi phần, nhưng cô ấy phát hiện việc vận hành la bàn vẫn không mấy trơn tru. 

             Nơi đây dường như là nơi mấy tuyến địa mạch hội tụ lại, dòng chảy rối loạn, mà phía sau chính là nóc nhà của thế giới, cả dãy núi Himalaya hùng vĩ nặng nề đè lên trên. 

             Đinh Hương cảm thấy lực bất tòng tâm, mỗi lần vận hành la bàn, lại tựa như ngọn núi tuyết cao sừng sững kia đè thẳng xuống tim mình. 

             Khi nãy lúc nghỉ ngơi, cô ấy còn ăn một viên linh dược, nhưng hiệu quả rất ít ỏi. 

             Điều này khiến cô ấy rất lo lắng, với trạng thái như thế này, muốn cứu Tiểu Bạch Tiểu Hắc ra khỏi tay Tuệ Hàng, e là rất khó. 

             Đột nhiên, cô ấy ngửi thấy một làn hương thanh khiết. 

             Đây là một mùi hương hết sức kỳ lạ, khiến cô ấy cảm thấy tinh thần sảng khoái. 

             Đinh Hương lần theo mùi hương mà tìm tới, phát hiện ở góc chợ có một người bán thảo dược, dưới đất bày la liệt mấy loại dược thảo, mùi vừa rồi phát ra từ một thực vật màu đỏ sẫm hình dáng kỳ lạ, hơi giống một rễ cây đào lên từ đất, còn dính chút bùn đất. 

             Đinh Hương ý thức được, thứ này rất có khả năng sinh trưởng trong địa mạch đặc thù nơi đây, vì vậy cũng có thể giải trừ trạng thái khó chịu hiện tại của cô ấy do khí địa mạch hỗn loạn gây nên. 

             "Đây là cái gì?" Cô ấy ngồi xổm xuống hỏi. 

             "Duẩn, duẩn..." Chủ sạp vừa dùng tiếng phổ thông ngọng nghịu giải thích, vừa khoa tay múa chân, như muốn nói rằng anh ta vừa đào lên từ trong đất. 

             "Duẩn?" Đinh Hương hết sức nghi ngờ, muốn cầm lên nhìn thử. 

             Chủ sạp vội dùng vải bọc lại, không cho cô ấy chạm vào, cứ như thể cô ấy là kẻ cướp vậy. 

             Từ Hiểu Bắc nói: "Bao nhiêu tiền, chúng tôi mua lại là được chứ gì.” 

             Chủ sạp giơ ra một bàn tay. 

             "Năm mươi?" Từ Hiểu Bắc hỏi. 

             Chủ sạp lắc đầu. 

             "Năm trăm?" 

             Chủ sạp lại lắc đầu. 

             "Năm nghìn?" 

             Chủ sạp lúc này mới gật đầu. 

             "Xời, cái quái gì thế, một đoạn rễ cây mà đòi năm nghìn, anh ăn cướp à?" Từ Hiểu Bắc kinh ngạc kêu lên. 

             Chủ sạp không hài lòng liếc họ một cái, ôm chặt rễ cây hơn nữa. 

             Đinh Hương nói: "Năm nghìn thì năm nghìn, mua đi." 

             "Được được được, để tôi trả." Từ Hiểu Bắc nói rồi lấy điện thoại ra, "Mã nhận tiền của anh đâu?" 

             Chủ sạp cứ lắc đầu lia lịa: "Không mẹ, không mẹ." 

             "Không mẹ cái gì, ai hỏi mẹ anh đâu, tôi hỏi mã QR anh đâu? Không quét mã thì tôi trả tiền kiểu gì?" Từ Hiểu Bắc tức đến bật cười. 

             Chủ sạp vẫn nhấn mạnh: "Không mẹ! Không mẹ! Tiền mặt! Tiền mặt!" 

             "Tiền mặt? Anh bạn ơi, thời buổi này ai mang nhiều tiền mặt thế?" 

             Chủ sạp thu hàng lại, ra vẻ không trả tiền mặt thì không bán. 

             Từ Hiểu Bắc buông tay ra nhìn Đinh Hương: "Hết cách rồi." 

             Đinh Hương đứng lên nói: "Chúng ta về nhà trọ đổi chút tiền đi." 

             Bọn họ vừa chuẩn bị đi, chợt nghe có người nói: "Bao nhiêu tiền, để tôi trả giúp cô." 

             Đinh Hương ngoảnh đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông mặc đồ trắng tiến tới. 

             Người này cả người mặc quần áo trắng, sạch sẽ tinh tươm, ngũ quan cũng rất thanh tú, nhất là đôi lông mày kiếm, thoạt nhìn toát ra vài phần anh khí, còn đôi mắt thì linh động, dù sắc trời đã tối, cũng lấp lánh có thần. 

             Phần lớn những kẻ đến Chương Mộc đều là lữ khách phong trần mệt mỏi, người này lại có vẻ không hợp với khung cảnh ở đây. 

             Đinh Hương còn chưa lên tiếng, người đàn ông đã rút ra một xấp tiền mặt đưa tới. 

             Chủ sạp nhận lấy, dùng bàn tay bẩn đen thùi lùi đếm tiền. 

             Nhân lúc anh ta đếm tiền, người đàn ông đồ trắng mỉm cười nói với Đinh Hương: "Cô từ nơi khác đến phải không, không quen cách bán trong chợ ở đây. Anh ta là người Nopel, bên đó dù cũng có dùng Alipay, nhưng không phổ biến như ở trong nước, mang dãy số trên điện thoại di động về, chung quy vẫn không đáng tin bằng tiền mặt." 

             Đinh Hương gật đầu: "Cảm ơn anh, tôi sẽ chuyển tiền lại cho anh." 

             "Không cần, chút tiền nhỏ thôi, coi như kết giao bạn bè." Người đàn ông đồ trắng nói. 

             Đinh Hương không để ý lắm, nhưng Từ Hiểu Bắc bên cạnh rất không vui trong lòng. 

             "Kết giao cái gì? Ai cần kết bạn với anh? Nào nào nào, đưa điện thoại ra, trả lại tiền cho anh, chỉ có năm nghìn thôi mà, thêm cho anh một số 0 nữa, được chưa? Đừng tùy tiện kết bạn!" 

             "Tiểu Bắc!" Đinh Hương ngăn cản, "Đừng bất lịch sự như vậy, người ta đã giúp chúng ta." 

             Từ Hiểu Bắc hừ một tiếng, liếc người đàn ông đồ trắng, thấy gương mặt tuấn tú anh khí ấy cùng bộ đồ trắng tinh không dính bụi, gã bỗng khó chịu như có cát bay vào mắt, tức tối quay mặt đi, ngẩng đầu lên đếm sao. 

             Chủ sạp đếm xong tiền, vui vẻ trao hàng cho người đàn ông đồ trắng. 

             Người đàn ông đồ trắng đưa cho Đinh Hương, nói: "Thứ này là rễ Tử Trúc, khá hiếm thấy. Nhưng người bình thường không nhận ra thứ này, thường chỉ các thầy thuốc Tây Tạng mới mua. Cô có thể nhìn ra được giá trị của nó, xem như là người có duyên." 

             "Rễ Tử Trúc?" 

             Đinh Hương đột nhiên nhớ tới thiền viện Tử Trúc, nơi có Tử Trúc, liệu có thể tìm ra Tuệ Hàng ở đó chăng? 

             "Anh biết thứ này mọc ở đâu không?" 

             "Ở chân núi phía nam núi Nhã, rải rác có một ít, nếu cô muốn, có thể nhờ mấy người hái thuốc Nopel đi hái, cô ở đây thu mua là được." 

             "Ồ không, tôi muốn tự đi tìm." 

eyJpdiI6IjZLRnp0NGFyN0Y3UUJWRHhNS0hmdXc9PSIsInZhbHVlIjoiKzR3cGRvTUljaGFOdTJcL3BkaThlRVRaeEM4Yko1c0l5Tjcrb01zN2xWK0EwblBnNEs3VUdWRmVcL2VjSG9tVXBkQ1VOczY0V2FjS05adFMzb1lXdVwvSG14Q01YRnd5TlJuUTZFd1wvMG9uUjhZaEpzN2trUGczQlpSTXFZMUVBaFVLY2FNbFh6NjNcL1N3WTVpTk9NNkI0MFNGSWFSQkU2dGVmTjE5TkwyT2psWUY5Zm1cLytvRzhiekp0XC91NHdRWlFKVlFBK0Y3YjNDeWRCcE9vYlpvRVF2M2RXaEdlSTNpUUYrRUh5VTFqVksrd2EweEVRQmtITWZSU01XQnhSY2dIMG5mSGJEVFQ0anRvMmI2bUJ5R2hicGhBWWtjc29DcXIxWkJIb0RJbE1Fa3RxSG1qRUhPbGhhUnJvYmNzUmxMNjRNT09wWFNQTjYxQklHdDlYcFZoVXFRMHIzUVZOR3NnUlI0b1piMlRWbjlNWEJYM2NPNXV3dktkNUdORGFUb1ludGlXa3Arc1RkdWJhTG1oNVNjZkNKRUgyaGgxdG4xakJKNTV6RXl2SGltVlkrUHFhclpVeWRLaUt1ZllDWHVmYktlcndldFBUaVc3Sk1WSlJcL2pYRHhOaWJnWFh5ZjVwbWNJXC80RE9KU1wvczI4PSIsIm1hYyI6ImMyNTg4MzQxOWFkYWZmOTg4NzkzYTI5ZDI4ZTYxNmQ1YjFiZDg0ZDZhNDBkYjI5OWIyZjliYjBjMjg2MjU2YjQifQ==
eyJpdiI6IlhaeDV4aXpHNU90SUtmeWtjS0FCN1E9PSIsInZhbHVlIjoiZzBFTUdaeE1uNXE4OWlSSksyQXB3UkNFVjdnOVwvRDhHeGd4YzJuWDczUzNUWlVJcXlDMlpjamVrMCtRNEdVMkpBUHNMdWpyZkRUQXV5VnJ1MEdqWmFnUmlhNWJ5cUI4anhIWTdCNXZ4XC9NaVFhNmkrK1R2eXcyaFpKTDRSNXZDNEplbEYrTnhCNXMxbUpHaGVIU3FMK2luRHVzOUV6SnZOSDlEUVYyXC9cL1JoYWxCa2hpd0k2XC9RU3YrdzdqRnhhSlZtakVJYVF2RVwvUlwvcVVtZkh0eFdxbkJSN3VZMTRpNkdmM3BnQlNYeUdzYW9cL01jVHhFYWpBMkpZbHdkMFpPbWI1MVFuOFwvbTVUTUtcL2c5TGZBdmV1WWVDSDNuWEZCWVwvaDE0bHlDRVUxTDlzMkdGTDhONG84UFkxbUtYZDRqWVFONktXeXdFNlFkRWFzRFJmNGxncUdcL1B5OXhGK1dnUmkweFZxaUVVZUU0b3Q4ZXhuVmF2Mm92RXhhTVRiakVMYlJBQzVHQ1B3SVpHRlJxN013aldVdDgyU1wvcllCSGV4a1liXC9meFZtdWNqZHJ4WEpUT0kyQzEwdXJWK1BFVHpvRjFFIiwibWFjIjoiZmY2MTY4YWFhY2E3OTVhZjQzN2Q4Y2ZiZjhkMTFmYTFkMjcxM2EzYWJhNDEzOWY3ZGQzODMyOTRhY2UyNzI2ZSJ9

             "Tại hạ là Bạch Thần." Người đàn ông đồ trắng hơi cúi người.

Ads
';
Advertisement
x