Từ Hiểu Bắc đã mất kiên nhẫn từ lâu, thúc giục: "Ê, đi thôi đi thôi, Đinh Hương, cô cũng mệt rồi, nên về nghỉ ngơi cho tốt đi." 

             Đinh Hương gật đầu, lại nói một tiếng "cảm ơn" với Bạch Thần, rồi xoay người rời đi. 

             Bạch Thần nhìn bóng lưng bọn họ mà trầm ngâm, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, lớn tiếng gọi: "Cô Đinh Hương, nếu nhất định phải đi, nhất định phải nhớ kỹ, nếu thấy dòng nước chảy ở con sông đen trong cát vàng, ngôi đền cô độc xây trên vách núi cao, thì nhất định phải tránh xa..." 

             Đinh Hương sững lại, muốn hỏi có ý gì, nhưng quay đầu nhìn thì Bạch Thần đã biến mất rồi. 

             Về đến chỗ ở, Đinh Hương dùng nước sạch rửa sạch rễ Tử Trúc. 

             Sau khi rửa sạch bùn đất, quả nhiên hiện ra hình dáng rễ trúc, từng đốt từng đốt, chỉ là màu đỏ sẫm như máu. 

             Cô ấy luyện hóa bằng thủ pháp đơn giản rồi trộn cùng linh đan mang theo bên người, uống vào, quả nhiên cảm giác xung đột giữa kinh mạch thân thể và địa mạch đã biến mất, đường đi của địa mạch dưới đất trong thần thức cũng rõ ràng hơn. 

             Khi cô ấy lại niệm La Bàn Kinh, sử dụng Lục Hư Luân Chuyển Đại Pháp, thì cũng nhẹ nhõm hơn, không còn mệt mỏi như trước. 

             Nhưng Đinh Hương hiểu rõ, chỉ dựa vào một rễ Tử Trúc thì không thể giải quyết tận gốc vấn đề. 

             Rễ Tử Trúc sở dĩ có hiệu quả, là bởi nó hấp thu khí địa mạch nơi đây, trong quá trình sinh trưởng của Tử Trúc đã dung hợp thành một thể. 

             Chế nó thành thuốc uống, chỉ có thể trị phần ngọn, không thể trị phần gốc. 

             Nhưng có hiệu quả như vậy, Đinh Hương đã rất hài lòng. 

             Cô ấy dùng Lục Hư Luân Chuyển Đại Pháp, tìm kiếm khí tức của Tiểu Bạch và Tiểu Hắc trong thời không xung quanh, đáng tiếc không thu hoạch được gì. 

             "Vẫn không có sao?" Từ Hiểu Bắc hỏi. 

             Đinh Hương gật đầu, vẻ mặt đầy lo lắng: "Xem ra Tuệ Hàng không dừng lại ở Chương Mộc, chúng ta đã chọn sai chỗ." 

             "Chưa chắc." Từ Hiểu Bắc nói, "Dọc đường truy đuổi đến đây, bọn họ dừng lại rất nhiều lần, cho thấy Tuệ Hàng không gấp gáp lên đường. Hơn nữa nhìn khoảng cách dừng lại, cũng có quy luật. Đây là cửa khẩu quan trọng nhất biên giới, trước sau đều là vùng hoang vu, theo lý Tuệ Hàng phải nghỉ lại ở Chương Mộc. Ông ta không dừng, vậy chỉ có một khả năng..." 

             "Cái gì?" 

             "Sào huyệt của ông ta cách nơi này không xa." 

             Lời của Từ Hiểu Bắc khiến Đinh Hương và Vô Hoa đều phấn chấn. 

             Dù sao cũng đã truy đuổi suốt sáu nghìn cây số, nếu đến đây mà để lạc mất, thì quá nản lòng rồi. 

             "Tiểu Bắc, tốt đó, đầu óc khá lắm, chẳng trách bố anh rất kỳ vọng vào anh." Đinh Hương cười khen. 

             "Đương nhiên rồi!" Từ Hiểu Bắc cười hề hề. 

             Đinh Hương lại nhớ tới Bạch Thần. 

             "Các anh nói xem, dòng nước chảy ở con sông đen trong cát vàng và ngôi đền cô độc xây trên vách núi cao nghĩa là gì? Tại sao phải tránh xa?" 

             "Hầy, mấy cái này toàn do cái tên mặt trắng trẻo đó bịa ra để hù người ta thôi." Từ Hiểu Bắc khinh thường nói. 

             "Tại sao anh ta phải bịa?" 

             "Chẳng phải để tiếp cận cô, thu hút sự chú ý của cô sao, cô xem, bây giờ cô đang nghĩ chuyện này, nghĩ chuyện này thì nhất định sẽ nhớ tới hắn, mục đích của hắn chẳng phải đạt được rồi sao?" 

             "Tiểu Bắc, không thể lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử." 

             "À? Trong mắt cô, tôi là tiểu nhân, hắn là quân tử ư?" Từ Hiểu Bắc tức muốn chết. 

             Đinh Hương phì cười: "Thôi nào, đừng dễ giận thế. Anh không nhìn ra sao, Bạch Thần là cao thủ, nếu anh ta có ác ý với chúng ta, chỉ cần bịa một chỗ lừa chúng ta đến là được rồi, cần gì phải nói ra mấy lời kỳ lạ như thế?" 

             "Cao thủ? Tôi thấy là cao thủ tán gái thì có!" Từ Hiểu Bắc chẳng thèm để ý. 

             Hòa thượng Vô Hoa nói: "Lúc nãy Đinh Hương đang hỏi giá, hai người chúng ta đứng bên cạnh, theo lý mà nói, với thần thông của ba người chúng ta, không thể có chuyện có người đến gần mà không hề hay biết. Nhưng Bạch Thần... ít nhất tôi không phát hiện anh ta đi tới lúc nào." 

             Từ Hiểu Bắc sững lại, ngẫm nghĩ, hình như đúng là vậy. 

             Đinh Hương nói: "Tôi cũng không nhận ra, cho nên tôi dám chắc anh ta là cao thủ. Hơn nữa... tôi cứ thấy hình như từng gặp anh ta ở đâu rồi, nhất là ánh mắt của anh ta..." 

             "Ảo giác à? Ngoài việc học ở Tiền Đường, thì cô chỉ ở Hòa Thành, người quen đếm cũng hết. Tôi biết, phụ nữ nhìn thấy đàn ông đẹp trai thì cũng như đàn ông nhìn thấy gái xinh, đều có cảm giác đã từng quen biết." Từ Hiểu Bắc nói với giọng hơi ghen ghét. 

             "Anh nói gì thế?" Đinh Hương lườm gã một cái. 

             Từ Hiểu Bắc bĩu môi: "Thôi thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ sớm đi, mai còn phải lên đường, cố gắng tranh thủ tìm được hang ổ của Tuệ Hàng, cứu Tiểu Hắc Tiểu Bạch, còn cả xá lợi của đại sư Trí Nhẫn." 

             Thật ra phải đối mặt với Tuệ Hàng, cả ba đều không chắc chắn, nhưng lúc này cũng không tiện nói những lời làm nản lòng. 

             Bọn họ đặt tổng cộng hai phòng, Đinh Hương ở một phòng, Vô Hoa và Từ Hiểu Bắc ở một phòng. 

             Sáng sớm hôm sau, Đinh Hương nhìn thấy cặp mắt Từ Hiểu Bắc đỏ hoe, ngạc nhiên hỏi: "Ủa, anh ngủ không ngon à, sao mắt đỏ thế?" 

             Vô Hoa cười nói: "Anh ta canh trộm suốt đêm, thức trắng đêm không ngủ, mắt không đỏ mới là lạ chứ?" 

             Đinh Hương ngạc nhiên: "Canh trộm? Canh trộm gì?" 

             "Dâm tặc!" Từ Hiểu Bắc ngáp một cái, đi ra khỏi nhà trọ. 

             Đinh Hương vẫn chưa hiểu, Vô Hoa nói: "Anh ta ở trước cửa phòng cô canh suốt cả đêm, còn bần tăng thì lại được lợi, một mình chiếm một phòng, ngủ một giấc ngon." 

             Đinh Hương lúc này mới chợt hiểu ra, thì ra Từ Hiểu Bắc đề phòng Bạch Thần, bất giác lắc đầu, vừa thấy buồn cười, vừa thấy ấm lòng. 

             Ba người rời khỏi Chương Mộc, đi xuống phía nam tiến vào lãnh thổ Nopel. 

             Sau khi đi được một đoạn đường, Đinh Hương bất ngờ phát hiện, khi cô ấy sử dụng Lục Hư Luân Chuyển Đại Pháp thì càng lúc càng nhẹ nhàng, phạm vi không gian có thể định vị cũng càng lúc càng lớn. 

             Không biết là vì đã ăn rễ Tử Trúc hay vì nguyên nhân nào khác, kinh mạch trong cơ thể cô ấy lại sinh ra sự cộng hưởng kỳ lạ với địa mạch ở đây, thân thể dường như còn có thể hấp thu năng lượng của địa mạch. 

             Đinh Hương cảm thấy thân thể nhẹ như mây, đi lại cũng càng lúc càng nhẹ nhàng. 

             Cô ấy dường như nghe được trong thần thức một âm thanh nào đó từ hư vô, đang chỉ dẫn cô ấy tiến về phía trước, giống như một người đi trong đêm tối nhìn thấy ánh đèn. 

             Đi một lúc, cô ấy bỗng thấy trên con đường hoang vắng phía trước có một bóng người mặc đồ trắng, chính là Bạch Thần đã gặp tối qua. 

             "Cô Đinh Hương!" 

             "Anh Bạch, sao anh lại ở đây?" Đinh Hương hỏi. 

             Từ Hiểu Bắc khinh thường hừ một tiếng: "Tôi biết ngay cái tên này không có ý tốt!" 

             Bạch Thần cũng không tức giận, nói với Đinh Hương: "Cô Đinh Hương, phía trước rất nguy hiểm, không thể đi tiếp nữa." 

             Đinh Hương lắc đầu: "Không được, tôi nhất định phải đi." 

             "Tại sao không thể không đi?" Bạch Thần hỏi. 

             "Anh quản được à?" Từ Hiểu Bắc cáu kỉnh nói. 

             Đinh Hương nghĩ một lát rồi nói: "Anh Bạch, tôi nói thật, tôi phải đi cứu người." 

             "Cứu ai?" 

             "Bạn của tôi, một con rùa và một con rắn." 

             Nghe thấy câu trả lời như vậy, người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy khó hiểu, thậm chí nghĩ là bị đùa giỡn. 

             Nhưng Bạch Thần chỉ thở dài, nói: "Nếu cô nhất quyết phải đi, vậy nhất định phải nhớ lời tôi nói hôm qua, nếu thấy con sông đen trên cát vàng và ngôi đền cô độc trên vách cao, tuyệt đối đừng đến gần, nhất định phải tránh xa." 

             Đinh Hương gật đầu, tạm biệt Bạch Thần, tiếp tục đi về phía trước. 

eyJpdiI6InFpK2E4YUJZbWFrUG8rblliVlcxQ0E9PSIsInZhbHVlIjoiTm93blwvTmswVDE5eTJcL3hxcWR0STZVTExOSER1MTRkZUxRSjZIUnYwNTRBcWRLWjNoUFlOQUJtOCs2VzMxak5SXC9KeitYZnRKUE14dGVSd2RVZDZBRE5IQVBRNXdGQlwvQ1lDNkpsNEtERERwbFBYTkxTZWdkZk80Szlrb2d2MVZuek1vVVVwWEFpNFpSQWNDVEc2UDVyQ2ViZ3J2QjRkRTBhZEM4YVZ4Mk9zMHV6bkhCS1Q3bW1zOCt1eTV5azZUSlVjQkcrUUVETWlVcmQxWkdsSnlQNU5TbTJlZmRPc0lwZmZZeGl4ajg4Slh5SWF1K21KTWdlZEtnUUozaDZVb3QwT0RHTzhTdFZWcUs0akhwajVwaGFlVFUyS2RtYStwR09TdzNBUkNoS2VYMFZOSzNkbWhLUmJKOGlHRTVLK2FEanozeW5MN1dQU3dzeUI0YWxBcnlMclVxK1pNYUZ0NWVxYm1YcE5hKzhCNkc4OEpNNTZrMGkwZDNsOUlyQlVWQ1RvSiswd0NFRGdDVFF3TFFvWmRTVDJDTzYySnNOSW1VVE1pbmN6cUYraWZKaDRGNE9BQTdIRzNMQXdsWWFLNUwwY0FqaGJCUEZSSEhPcWY3d0JQV0NUZ2RGWVp3Nlk2QlhsTDdyK0JueXdcL0VXUG5YbnBOdFNRUURcL2hBNk1IdVwvdjZZZnZET3ErOVhSd0p1Wk90YzB6Sk9CSGJWZTZNNWJJVnlZSTVjRlVkVXZxMDF2bXZ4V1FYOUY1N1d5MnZYQkZzTDRDNVFkS2RqbURET1E4WGc0M3QxWGNEbm1JVTIrdkF3Tk9wWVZlSWR3a3VYRnJmYVFlWW5Bd2xvSWZiZWp6WFo3djdSSGE2dXlRVTE2UlwvVnRud09XMDVFM0lOMmJ4NnBZdXNlXC9RaWtJTmkyVW15OXFOZTMzNlY2NzJpVWdlRzZZSVh5VURVY0NmSVpXbGMwc0p3PT0iLCJtYWMiOiI4ZTQ1ZmIyODVmN2E1ZWNiMjcxYmIwNWJkYWQ4MzA5MzQxZTVjM2ZkMmU1N2NjMzg4ZmQ4NGVjYmQ4MGYyMmE0In0=
eyJpdiI6Im8rT0RGTXB6RlFESGZXVzZNdnFWNVE9PSIsInZhbHVlIjoiN0VRazd3cExZOUNnSUhKR1wvZnVSZUh5UlgrZW9pdUNKT1dWdTVodkFyVkhIOTdlUytBTXFVKytPNnpGajltWjAyZWRzY1FPMVwvT0JGU0dWRkRMZmN1eEo0OEtOSTd0VCtiTXN5WjRTY2grMWpacktvUjVQdHVJQnNOcEVKUW9XRmQ4VllBRHVpaHIrT2xPREpkK1FXVjAwQkF0c2JQXC9jcWk1SlY2a0NFRGt5dVdcL3kxZEoxWFVCeVwvNlFjWmtsXC9KUkpLY2loampUWUZxWU1IVU1mQ3B3V0FIdXRGVElPS3lMRlwveHNFZzVVcEc2aXdMOGU4ZUJTaWRJMkZ0dFFybGRGcjRWXC9KZmxseFloSDgzd29hOXdtREh3TlNwWFdSdERqUjNaTXV5S1d3MD0iLCJtYWMiOiJiZDc4YzRlMTUzMzNlODY5NzcyY2U4M2E0YWQ4MjUxYTUzMDU1M2U4YmM0ODcwZjU4MjJjZmViY2U1YTMzOGNjIn0=

             Đinh Hương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên mảnh đất bị gió xâm thực và sa mạc hóa phía trước, xuất hiện một thung lũng sông khô cạn, ở đáy thung lũng sông có một dòng nước đen nhỏ chảy qua.

Ads
';
Advertisement
x