Nhìn từ xa, con sông đen ngòm như con mãng xà, đang bò trườn dưới đáy thung lũng. 

               

             Đinh Hương trèo lên chỗ cao để nhìn, thung lũng ngoằn ngoèo, không thấy đầu cũng không thấy cuối, trong tầm mắt chỉ còn mảng hoang vắng. 

               

             Xa hơn nữa là dãy núi mênh mông, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo của tuyết. 

               

             Nếu muốn tiếp tục tiến lên, chỉ còn hai cách, hoặc băng qua con sông đen này, hoặc phải vòng một quãng rất dài từ thượng lưu hoặc hạ lưu, điều mấu chốt là họ không biết đầu nào có thể vòng nhanh hơn. 

               

             “Phải làm sao đây, có nên tiếp tục đi không?” 

               

             Từ Hiểu Bắc tuy không thích và cũng không tin Bạch Thần, nhưng liên quan đến sống chết, nhất là an nguy của Đinh Hương, gã vẫn suy xét thấu đáo. 

               

             “Ở kia có nhà.” Đinh Hương chỉ về phía trước nói “Chúng ta qua đó xem.” 

               

             Từ Hiểu Bắc nhìn theo hướng tay Đinh Hương, ở ven thung lũng, giữa những tảng đá nhô cao lởm chởm, có căn nhà xây bằng đá, chỉ là hơi đổ nát, lại cùng màu với đá xung quanh, nếu không nhìn kỹ, rất khó nhận ra ở đó có nhà. 

               

               

             Ba người men theo con đường mà đi, càng đến gần thung lũng, cảm giác hoang vu càng thêm rõ rệt. 

               

             Dưới đáy lòng sông dần hiện rõ hình dạng, màu đen kia không phải là nước, mà là lớp đá và tầng đất dưới đáy thung lũng. 

               

             Toàn bộ lòng sông tựa như khe nứt của địa ngục, hiện ra vẻ âm u tối tăm, hoàn toàn không hòa hợp với khung cảnh xung quanh, mà dòng nước chảy trên bề mặt ngược lại lại trong vắt đến kỳ lạ. 

               

             Hai bên bờ, vách đá bị vặn xoắn, gấp khúc, trên vách còn có vô số dấu vết rõ ràng do con người khai đục để lại, từng hốc nhỏ nông cạn xếp thẳng hàng, thoạt nhìn như những bàn thờ Phật. 

               

             Dọc theo bờ sông còn rải rác những căn nhà đá đã đổ nát, loang lổ, nằm tản mát khắp nơi. 

               

             Căn nhà mà bọn họ nhìn thấy ban nãy, so với những căn khác có thể xem là “hoành tráng” và “tinh xảo” nhất. Tất nhiên, hai từ này chỉ là so sánh trong khung cảnh điêu tàn nơi đây, bởi nếu đặt nó ở nhân gian phồn hoa, thậm chí ở thị trấn biên giới hẻo lánh như Chương Mộc, nó vẫn sẽ trông chẳng khác gì đống đổ nát. 

               

             Ngôi nhà cao chừng hơn ba thân người, mái đã sập một nửa, một bên chỉ còn lại mảng tường đổ nát, ba mặt còn lại thì đã sụp lún nghiêm trọng. 

               

             Trước cửa, có vị hòa thượng đang ngồi, trên người khoác tấm áo tăng rách nát, dơ bẩn đến mức không còn phân biệt được màu sắc, bờ vai gầy gò đen sạm lộ ra bên ngoài. Khuôn mặt ông ta như vỏ cây khô, sậm màu hệt như đá nơi đáy khe, nếp nhăn còn sâu hơn cả những vết nứt trên vách đá. 

               

             Nếu không phải trong đôi mắt ấy còn ánh lên tia sáng, như đang mong mỏi điều gì nơi bờ bên kia, e rằng họ đã tưởng đây là bộ thi thể đã khô quắt. 

               

             “A Di Đà Phật, thưa sư phụ, xin hỏi nơi này là đâu vậy?” Vô Hoa bước đến, chắp tay hành lễ theo nghi thức của hòa thượng cung kính hỏi. 

               

             “Cõi tịnh thanh lặng, hoa nở bên bờ, nước thánh từ núi Tuyết…” Hòa thượng khẽ lẩm bẩm, giọng trầm thấp, chẳng rõ là đang đáp lời hay chỉ là tự nói với chính mình. 

               

             “Nước thánh đến từ núi Tuyết?” 

               

             Từ Hiểu Bắc ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài vùng đất hoang vu, sau dãy núi trùng điệp xa xa, quả nhiên có những đỉnh núi Tuyết, phản chiếu ánh sáng trắng lấp lánh. 

               

             “Nhưng sao con sông này lại đen sì thế? Trông vừa bẩn vừa khiến người ta buồn nôn!” 

               

             “Màu đen... đó là màu của địa ngục...” Giọng hòa thượng khàn khàn, kéo dài, như vọng ra từ nơi sâu thẳm. 

               

             “Này, hòa thượng, đừng hù dọa người khác như vậy, rốt cuộc đây là đâu? Con sông này, chẳng lẽ không có tên sao?” Từ Hiểu Bắc hỏi. 

               

             “Kaligan...” Giọng của hòa thượng vốn đã nặng, đọc ra cái tên này lại càng mơ hồ, khó nghe rõ “Nơi này từng là nguồn nước của sông Hằng, nước thánh từ núi tuyết đổ xuống, chảy qua mảnh đất này, nuôi dưỡng đất thánh phương Nam. Nhưng đáng tiếc, nó đã bị ô uế bởi địa ngục, lòng sông nhuộm thành màu đen...” 

               

             Từ Hiểu Bắc nhíu mày, câu trả lời ấy chẳng giúp họ hiểu thêm gì, những truyền thuyết tương tự khắp nơi đều có. 

               

             Đinh Hương bước lên, nói: “Đại sư, tôi muốn hỏi, gần đây có nơi nào có trúc màu tím, tốt nhất là mọc thành từng khóm từng rừng không?” 

               

             “Trúc màu tím…” 

               

             Vị hòa thượng từ nãy đến giờ vẫn bất động cuối cùng cũng nhúc nhích, quay đầu nhìn Đinh Hương, đôi mắt ông ta trong vắt như nước, trên gương mặt đầy nếp nhăn bị bụi cát phủ kín, giống như hai dòng suối mát trong mảnh đất khô cằn nứt nẻ. 

               

             “Băng qua dòng sông Kaligan, lần theo mạch đất đi sâu vào bên trong, ở đó có suối nước tụ lại từ giọt nước mắt của Thánh Mẫu, cùng những bụi trúc thấm đẫm huyết dịch của Đại Địa, tôi nghĩ, đó chính là rừng trúc tím mà cô đang tìm.” 

               

             “Suối tụ từ nước mắt của Thánh Mẫu… trúc thấm đẫm máu của Đại Địa…” Trong lòng Đinh Hương khẽ dâng lên niềm vui, chỉ với hai câu này thôi, cô ấy đã xác định được phương hướng. “Cảm ơn đại sư.” 

               

             “Tôi không phải đại sư, tôi chỉ là người khổ hạnh, đang chờ hoa bên bờ kia nở rộ trong vòng tay Thánh Mẫu.” Hòa thượng quay đầu trở lại, nhìn sang bờ đối diện: “Tôi đã ngồi đây ngắm hơn ba vạn lần hoàng hôn, màu sắc nơi hẻm núi đã nhạt đi, lại đậm lên, rồi lại nhạt đi, nhưng hoa bên kia bờ vẫn chưa nở, người đang đợi, cũng chưa từng đến.” 

               

             “Đại sư đang đợi ai vậy?” Đinh Hương khẽ hỏi. 

               

             Hòa thượng quay người lại, chỉ về phía căn nhà đá đã sụp đổ một nửa rồi nói: “Cô ấy!” 

               

             Nói xong, ông ta cung kính quỳ rạp xuống đất, phủ phục sát đất, cực kỳ thành kính. 

               

             Đinh Hương nhìn theo, chỉ thấy trong căn nhà đá ấy có một pho tượng, tượng bị phong hoá nghiêm trọng, khó mà nhìn rõ khuôn mặt, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhận ra là hình dáng của người phụ nữ. 

               

             “Cô ấy là ai?” 

               

             “Sati — nữ thần của dãy núi Tuyết — Vợ của Thần Shivin — Mẹ của Đại Địa...” Hòa thượng vẫn quỳ, vừa khấu đầu vừa chậm rãi đọc ra từng danh hiệu. 

               

             Đinh Hương đột nhiên cảm thấy trên thân pho tượng có loại khí tức kỳ lạ. 

               

             Cô ấy bất giác tiến đến gần, tò mà quan sát. 

               

             Từ Hiểu Bắc cùng Vô Hoa cũng bước theo vào. 

               

             “Đinh Hương, cô đang nhìn gì vậy?” Từ Hiểu Bắc thấy Đinh Hương nhìn chằm chằm vào pho tượng đã phai mờ đến mức gần như không còn hình dạng, không khỏi tò mò hỏi. 

               

             “Tôi cảm thấy bà ấy rất thân thuộc, thậm chí có chút gần gũi.” Đinh Hương nói. 

               

             Từ Hiểu Bắc nói: “Đừng đùa nữa, đây là Nopel, thời xưa còn gọi là nền văn minh Thiên Trúc, chẳng liên quan gì tới người sinh ra ở Hoa Đông như cô cả.” 

               

             “Chưa chắc.” Vô Hoa bỗng nhiên chỉ vào bệ đá dưới pho tượng nói “Nhìn những hoa văn mây trên đài sen và kiểu dáng viền váy này xem, không phải phong cách của Thiên Trúc thời xưa, mà là đặc trưng của Hoa Hạ. Pho tượng này, có lẽ là do thợ thủ công cổ đại của Hoa Hạ tạo ra.” 

               

             Trước khi xuất gia, Vô Hoa từng phiêu bạt giang hồ, kiến thức rộng rãi, sau khi vào cửa Phật, lại có nghiên cứu về nghệ thuật tạc tượng. 

               

             “Ở nơi hoang vu này, bất chợt thấy đồ vật Hoa Hạ, khó tránh khỏi cảm thấy thân quen.” 

               

             Từ Hiểu Bắc phản bác: “Vừa nãy hòa thượng đó rõ ràng nói đây là nữ thần Sati của núi Tuyết, là vợ của thần Shivin, rõ ràng là thần của giáo hội Bà La Môn, sao có thể do thợ thủ công Hoa Hạ chế tác được chứ?” 

               

             Vô Hoa cũng không thể nói rõ được, dù sao pho tượng này đã bị tàn phá và cũ kỹ, ngoài phần đế vẫn còn có thể nhìn thấy vài hoa văn, thì cơ bản chỉ còn lại cái bóng mờ mịt. 

               

             Đinh Hương nhìn thêm một lúc, trong thần thức như có gì đó khẽ rung động, nhưng cũng không quá rõ ràng, cuối cùng chỉ lắc đầu nói: “Thôi, đi thôi, đi tìm rừng Tử Trúc.” 

               

             Ba người quay người rời đi, phát hiện hòa thượng kia đã trở về dáng vẻ ban đầu, ngồi xếp bằng trên tảng đá, như gốc cây khô, cố chấp nhìn về phía bờ bên kia. 

               

             “Cảm ơn đại sư, chúng tôi đi đây.” 

               

             Đinh Hương thấy hòa thượng không đáp lời, cũng không quấy rầy thêm, khẽ khom người hành lễ, rồi dẫn theo Từ Hiểu Bắc và Vô Hoa, băng qua hẻm núi đen của sông Kaligan, dần khuất bóng nơi vùng đất hoang vu. 

               

             Ngay khi họ vừa rời đi, trong hư không trước ngôi miếu đổ, có bóng trắng chợt lóe lên, Bạch Thần trong bộ quần áo trắng như tuyết hiện ra sau lưng vị hòa thượng. 

               

             “Sao ông không ngăn bọn họ lại?” 

               

             “Sao tôi phải ngăn?” 

               

             “Ông nhìn thấy hẻm núi đã hóa đen, rõ ràng biết khe nứt địa ngục đã mở ra, nếu ác ma mượn âm khí mà sống lại, chắc chắn bọn họ sẽ chết.” 

               

             “Đó không phải ác ma, đó là Thần Shivin.” 

               

             “Hừ, đó là trong mắt ông, còn trong mắt tôi, thần hay ma cũng chẳng khác gì nhau.” Bạch Thần lạnh lùng nói. 

               

             “Cậu định cứu bọn họ sao?” 

               

             “Đúng vậy.” 

               

             “Nhưng cậu đã hứa, sẽ không bao giờ vượt qua hẻm núi Kaligan.” 

               

             “Đó là chuyện trước kia, khi hẻm núi này còn chưa hóa đen, giờ mọi thứ đã khác rồi, huống hồ...” Ánh mắt Bạch Thần chợt sắc lạnh “Người phụ nữ này, tôi nhất định phải cứu!” 

eyJpdiI6IkNBQSttbTI5VTNWQ1FDSkJPNnFEXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImNuRVhGN1VVSjVEck04QW8yY0pmWHZWZGZNT2ZUMjNsQitcL1NETEIyZWt1N0d6YW1lM1hVK2xCeUNGTDVPUmtEcDA1eXpYRmRodkNoOStPM2ZUS0JEelFNUlVIYUdHTk9VUDVMbnVjQmtxVHNGWjFBY0dRV2JTTmcrc2hqdGliZlwvazNKbWhkK29sNlZcL2pFb0RTOGVCdz09IiwibWFjIjoiODhmMjAzNTIwNGYwNDI3YjBjMjMzMzg2OWQ2YjU5NjQ3OWM0YTAxNDFiZmY4NmIyZGU5YmRjMWFhY2YzZDk2NyJ9
eyJpdiI6ImsyTnlaZ3Z0bmVwTFpXZFwvQnFvNnR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InVqSE5yaEp4cWFVSGxrY2N1WnpyaVFyTG9zM1pSM2ZCaEdqQXZkWVIyQXYzMkNhaDJnaHhcL2ZCZmNXNVU1OFlrM3lidzBPMDhTdHZqSnRGcmtnUkQ4OUNlN1ZRK3FPRHRXTnc4TERYazVCZTBSajhiNklkUGFFbnB0Skk1NEgrVExUMkJBRFFURnhPVElsZUlKN3pqVGc9PSIsIm1hYyI6ImYyZmYzMmI1ZmFhYmRlNjI2MjdlYmMyZmVhNzU0OTFmZDEyMWVjZTE2MTA0MjczYjNjNjNkYTA1ZDY0ODhkMzgifQ==

              

Ads
';
Advertisement
x