"Để bảo vệ tính mạng của mình, tôi đã trốn lên núi rồi lại lang bạt về vùng nông thôn, chuẩn bị bắt xe buýt tới Tấn Dương rồi bắt tàu hỏa xuống phía Nam. Hồi đó chưa có kiểm tra an ninh và camera giám sát khắp nơi như bây giờ, tôi cứ ngỡ làm thế là sẽ thoát khỏi tai mắt của nhà họ Vũ, nhưng vẫn bị họ phát hiện ra."
Chu Thiệu Nghĩa nhớ lại chuyện từ hai mươi năm trước, vừa hối hận vừa oán hận và có cả sự kích động.
"Lúc đó tôi còn không biết gia đình mình đã gặp chuyện, vẫn còn do dự có nên trả đồ cho nhà họ Vũ để cứu mạng mình hay không. Trùng hợp thay là có một thầy bói mù đi ngang, không biết thế nào lại đụng phải hai kẻ đang theo dõi tôi, rồi làm vạ bắt họ bồi thường. Tôi nhân cơ hội đó nhảy lên xe buýt, cũng không dám đi Tấn Dương nữa, đi được nửa đường tôi đổi chuyến sang Sóc Châu."
"Tại ga tàu Sóc Châu, tôi lại gặp thầy bói kia. Tôi lập tức nhận ra ông ấy không phải người thường, chính ông ấy đã cứu tôi. Ông ấy nói thứ tôi đang giữ là điềm gở, sẽ mang đến tai họa chết người. Nhưng trong tương lai, thứ có thể cứu tôi cũng chỉ có mỗi nó. Tôi cầu xin ông ấy cho mình một con đường sáng. Ông ấy bảo tôi đến thủ đô, đó là nơi duy nhất tôi có thể sống sót. Ngoài thủ đô ra, dù có chạy đi nơi nào đi nữa cũng chẳng thoát khỏi bị nhà họ Vũ đuổi giết."
"Tôi hỏi ông ấy vì sao, ông ấy nói nhà họ Vũ không dám vào thủ đô là vì trong thủ đô có nhà họ Lý. Tuy nay nhà họ Lý đã suy tàn, nhưng nhà họ Vũ có lời hứa ngàn năm, vẫn chưa hết hai mươi năm bọn họ chắc chắn sẽ không phá vỡ cục diện này. Thế là tôi đã đến thủ đô."
Lâm Mộng Đình và Hầu Thất Quý nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, tò mò không biết làm sao mà thầy bói đó lại biết rõ chuyện của hai nhà Vũ Lý, lại còn dự đoán chính xác thời gian nhà họ Vũ vào thủ đô như thế?
"Ông còn liên lạc với thầy bói đó nữa không?" Lâm Mộng Đình hỏi.
"Không còn." Chu Thiệu Nghĩa nói: "Từ đó đến này vẫn chưa gặp lại ông ấy lần nào."
Lâm Mộng Đình không khỏi thất vọng, hỏi tiếp: "Ông ấy tên gì, dáng vẻ ra sao?"
"Tên tuổi thì tôi cũng không biết, người thường như tôi nào dám hỏi một tiên nhân như thế chứ? Còn về dáng vẻ thế nào, tôi cũng không thể nào diễn tả được, ông ấy hơi gầy, ăn mặc rất bình thường nhưng cả người lại vô cùng sạch sẽ. Chớ nhắc đến người nhà quê, mà ngay cả những nhân vật cộm cán ở thủ đô cũng chẳng sạch bằng. Nói sao nhỉ, 'không nhiễm bụi trần' thì không đủ để hình dung, giống như tuyết trên núi Thiên Sơn vậy."
Lâm Mộng Đình chắc bẩm đó là là một cao nhân tu hành, chỉ có cao nhân tu hành chân chính mới để lại ấn tượng như vậy được, rõ ràng là mình nhớ rất rõ nhưng lại không tài nào nhớ nổi ngũ quan hay dáng vẻ của người đó, chỉ có khí tức trong sạch cao quý đó là lưu lại mãi chẳng thể nào quên.
Thế gian này có rất nhiều các cao nhân tu hành, nhưng rõ ràng người này lại rất khác biệt. Ông ấy không chỉ biết rõ chuyện giữa hai nhà Vũ Lý và lời hứa ngàn năm của nhà họ Vũ, mà còn có thể tiên đoán chính xác hai mươi năm. Chuyện ông ấy chỉ dẫn Chu Thiệu Nghĩa đến thủ đô chắc hẳn không phải chuyện ngẫu nhiên.
"Tại sao ông lại muốn mua căn nhà bên cạnh chúng tôi? Lúc đó mua cũng đâu có rẻ, ông trốn khỏi Tấn Châu, chắc hẳn khi vừa đến thủ đô ông cũng chẳng còn bao nhiêu tiền." Hầu Thất Quý hỏi.
Chu Thiệu Nghĩa nói: "Nhà tôi tuy không giàu có gì nhưng cũng tích lũy được chút đỉnh tài sản nhờ vào khai khác mỏ than, lúc đó người dân hay gọi chúng tôi là ‘trùm than’. Bố tôi học không cao nhưng lại có tầm nhìn xa. Ông thường nói than quá đen, hầm mỏ lại quá tối, kiểu làm ăn mờ ám này sẽ không tồn tại lâu dài được. Vậy nên khi có tiền là nghĩ đến chuyện đầu tư vào lĩnh vực phát ngay chủ yếu là bất động sản và khách sạn."
"Sau khi tôi đến thủ đô đã nhờ bạn bè bán đi một ít tài sản ở phía Nam thu được vài trăm triệu. Tới lúc đó tôi mới biết nhà mình đã gặp phải đại nạn. Bố mẹ tôi chết hết, nhiều họ hàng cũng bị liên lụy. Thầy bói nói thứ tôi giữ mang điềm gỡ, sẽ gây ra họa đổ máu, quả thật đã ứng nghiệm."
"Lúc đó tôi rất sợ. Thứ ấy ở trong tay tôi, bán cũng không dám bán, mà trả cũng chẳng trả được. Tôi biết, sau này còn phải dựa vào nó để giữ mạng. Tôi giữ khư khư nó từ ngày tới đêm, ăn không ngon ngủ không yên. Sau đó tôi nghĩ, nếu nhà họ Vũ sợ nhà họ Lý, thì chẳng phải quăng nó vô nhà họ Lý là sẽ được an toàn sao? Vừa khéo căn nhà bên cạnh nhà cũ của nhà họ Lý đang rao bán, tôi vội bỏ năm mươi triệu mua lại. Kiểu nhà thế này hiếm khi phải động thổ, chôn thứ ấy xuống đất chắc sẽ rất an toàn."
Những gì Chu Thiệu Nghĩa có thể nói cũng chỉ có nhiêu đây, Lâm Mộng Đình nói: "Được rồi, vết thương của ông vẫn chưa lành hẳn, nghỉ ngơi cho khỏe đi. Hai bố con ông vừa đoàn tụ, chúng tôi cũng không làm phiền nữa."
Chu Thiệu Nghĩa và Chu Tiểu Vân rối rít cảm ơn.
Sau khi ra ngoài rồi Lâm Mộng Đình vẫn còn nghĩ về thầy bói kia. Cô ấy cứ cảm thấy người này có liên quan đến nhà họ Lý, chỉ là không rõ là địch hay ta, ông ấy chỉ điểm cho Chu Thiệu Nghĩa nhằm mục đích gì?
Cô ấy đặt bức tượng thần thiên nữ Tịnh Quang lên bàn ở trong phòng, chăm chú quan sát cẩn thận.
Chắc hẳn mấu chốt nằm ở pho tượng này.
Dựa vào hành động của nhà họ Vũ, không cần nói cũng biết chắc chắn tượng thần rất quan trọng với bọn họ, nhưng nó lại có ý nghĩa gì với nhà họ Lý chứ?
Ban đầu, Lâm Mộng Đình vốn không quá để ý đến thứ này, dù nó có chứa đựng thần công cái thế gì cũng chẳng có nghĩa lý gì với cô ấy cả. Năm đó, người mạnh nhất nhà họ Vũ chính là Vũ Tắc Thiên, có được pháp thuật truyền thừa của giáo hội Quang Minh, nắm giữ năm lá cờ Xích Hỏa Lưu Diễm, những điều đó cô ấy đều đã thấy trong bí cảnh Huyền Vũ rồi, chắc gì bà ta cũng chẳng mạnh hơn Châu Nguyên Chương hay hoàng hậu Mã.
Nhưng nếu vật này có liên quan đến nhà họ Lý, vậy thì phải nhìn lại bằng con mắt khác.
Hoặc có lẽ giữa nhà họ Vũ và nhà họ Lý vẫn còn khúc mắt sâu xa hơn, dù gì năm xưa Vũ Tắc Thiên và Lý Đường cũng từng là người một nhà, mà bà ta còn từng là thánh nữ Ma giáo. Có lẽ đã sử dụng vật này để trao đổi gì đó với nhà họ Vũ.
Lâm Mộng Đình vẫn đang nghĩ ngợi, Hầu Thất Quý vội vàng chạy vào báo cáo: "A Tứ mất tích rồi."
Lâm Mộng Đình ngây người một chốc rồi lập tức hiểu ra, nói: "Chắc là đã quay về Tấn Châu cứu Tiểu Ngũ rồi."
Hầu Thất Quý nói: "Tôi đã cho lão Vinh với lão Vương đuổi theo, nhưng cũng không biết có đuổi kịp không nữa."
Lâm Mộng Đình nói: "Hay để tôi tự đi một chuyến thì hơn, bức tượng giả đó của các ông không lừa Vũ Hồng Lệ được lâu đâu, nhỡ như không đuổi kịp và vào Tấn Châu rồi, sợ rằng ba người họ có đi mà không có về."
Hầu Thất Quý vốn định ngăn cản, nhưng cũng biết tính tình của phu nhân, mà ông ấy cũng chẳng có cách nào hơn.
Lâm Mộng Đình đi chưa được bao lâu thì nhà bếp ở nhà sau căn nhà họ Lý đột ngột bốc cháy.
Vì hầu hết mọi người đều đã nghỉ nên chỉ còn lại mỗi hai bảo vệ, Hầu Thất Quý đành phải đi chữa cháy chung với bọn họ.
Ngay cả Chu Tiểu Vân nghe thấy tiếng động cũng chạy ra giúp một tay.
May mà lửa không lớn, căn nhà họ Lý lại có hệ thống phòng cháy chữa cháy tân tiến, Hoàng Đại Sơn cũng nhanh chóng có mặt, khói vàng bốc lên, ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt.
Hoàng Đại Sơn trách Hầu Thất Quý quá bất cẩn, sao lại để nhà họ Lý bốc cháy?
Hầu Thất Quý càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, chợt nhớ ra điều gì đó, vội chạy vào phòng của Lâm Mộng Đình, quả nhiên đã phát hiện tượng thần thiên nữ Tịnh Quang trên bàn đã biến mất.
"Má Ngô!" Hầu Thất Quý thất vọng đập mạnh tay xuống bàn.
...
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương đuổi theo Lý A Tứ, nhưng bọn họ không biết Lý A Tứ đi con đường nào nên chỉ đành phải đi về phía tây.
Chẳng bao lâu đã đến dốc Dã Tam, chợt cảm thấy có một luồng pháp lực đang dao động mạnh mẽ ở phía trước, lập tức bước tới xem xét.
Mà bọn họ biết hòa thượng áo xám này là ai, đó chính là đại sư Hãm Không của núi Ngũ Đài đã từng đi cứu người cùng với Vũ Tấn Sơn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất