Sư phụ Vinh và ông chủ Vương liếc mắt nhìn nhau, biết rằng bọn họ không thể chọc vào hòa thượng này.
Lúc trước hai người cùng lúc ra tay, chỉ trong một ý niệm hòa thượng đã hóa giải được chiêu của bọn họ, sau đó chiêu “Mọi thứ đều hóa thành tro” quả thật đã làm chấn động thủ đô, nếu không có Lâm Mộng Đình ở đó, e là không thể thu dọn cục diện.
“Tuệ căn của bọn tôi nông cạn, phật pháp thì thôi, xin đi trước.” Ông chủ Vương cười hì hì nói.
Hai người lập tức quay đầu bỏ đi.
Chỉ nghe pháp sư Hãm Không nói: “A di đà phật, phật ta phổ độ chúng sinh, không phải ở tuệ căn, tuệ căn càng nông cạn, thì càng thu được nhiều, thí chủ hà tất không nghe thêm đôi lời rồi hãy đi?”
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương nào chịu nghe, cắm đầu chạy thẳng.
Với công lực hiện tại của họ, tuy chưa thể bay, nhưng chạy thì chẳng kém bay là bao.
Thế nhưng rất nhanh họ đã phát hiện có điều bất ổn, bởi dọc theo hai bên thung lũng này có vô số tượng phật được khắc trên đá, mỗi tượng một dáng, sống động như thật. Họ chạy mãi vẫn không thoát khỏi khe núi, còn những pho tượng ở hai bên thì cũng theo nhịp chạy mà lặp đi lặp lại, liên tiếp hiện ra trước mắt.
Đây không phải do ma quỷ làm loạn, mà chính là pháp trận trong khe núi đã giam hãm bọn họ.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương dừng lại.
“Hòa thượng, ông muốn thế nào?” Sư phụ Vinh giận dữ quát.
“Thí chủ chớ giận, bần tăng chỉ cảm thấy hai người rất có duyên, muốn mời hai người nghe chút phật pháp mà thôi.” Hãm Không nói.
“Nghe cái rắm…” Sư phụ Vinh không nhịn được mà chửi ầm lên, trong miệng tuôn ra toàn lời thô tục.
Hãm Không cũng chẳng tức giận, chỉ mỉm cười nhè nhẹ.
Tiếng chửi của sư phụ Vinh như hạt đậu ve nổ lách tách, không ngừng tuôn ra, đồng thời đao trong tay ông ấy cũng vung lên.
Ông ấy biết mình chẳng phải đối thủ của hòa thượng, nên mới mượn tiếng chửi để che giấu sát chiêu. Bởi lẽ đao pháp của ông ấy có đặc điểm, đó là nhanh. Chỉ dựa vào cái nhanh ấy, ông ấy mới nắm được tia hy vọng thắng.
Nhát đao này, ông ấy đã dốc ra tuyệt học cả đời.
Còn ông chủ Vương, ở cùng sư phụ Vinh bao năm, sớm đã tâm ý tương thông, biết rõ ông ấy định làm gì, ngay khi ông ấy ra tay, lập tức phối hợp, tung ra Chu Sa Chưởng.
Mà chưởng ấy, cũng là tuyệt học cả đời.
Hai người bọn họ đã nhiều năm rồi chưa từng dốc toàn lực như thế.
Một đao, một chưởng, như gió giật sấm vang.
Chớp mắt, trong vòng mấy chục mét, cỏ cây đều khô héo, mặt đất đỏ rực, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Giữa biển nhiệt đỏ ấy, chợt lóe lên ánh sáng.
Bóng dáng hòa thượng Hãm Không khẽ chập chờn, không rõ ràng, dường như động, lại dường như không động, giống như khung hình bị mất đi trong chuỗi hoạt ảnh.
Trên vách đá sau lưng ông ta, đã xuất hiện hàng chục vết đao chém sâu hoắm.
Không ai biết, chỉ có sư phụ Vinh biết rõ, vừa rồi trong ánh sáng lóe lên ấy, ông ấy đã chém ra bảy bảy bốn mươi chín đao.
Thế nhưng hòa thượng Hãm Không vẫn ung dung ngồi đó, đến cả một sợi tóc cũng không hề tổn thương.
“A di đà phật, chưởng pháp hay, đao pháp cũng hay!”
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương đồng loạt hít thật sâu, hiểu rằng thực lực của hòa thượng này không cùng đẳng cấp với họ, trong lòng lập tức dấy lên tuyệt vọng.
“Hai vị thí chủ, cũng đã biểu diễn công phu rồi, tiếp theo, hẳn là nên nghe chút phật pháp chứ?” Hãm Không nói.
Đúng lúc ấy, có giọng nữ trong trẻo, vang lên:
“Hòa thượng truyền kinh, chẳng ở trong chùa mà lại chạy đến vùng núi hoang dã này, chẳng lẽ là muốn siêu độ dã quỷ sao?”
Trong lòng sư phụ Vinh và ông chủ Vương lập tức mừng rỡ, quay đầu nhìn không biết từ khi nào Lâm Mộng Đình đã đứng ngay sau lưng họ.
Pháp sư Hãm Không mỉm cười: “Hòa thượng độ người cũng độ quỷ, chỉ có điều, cớ sao phu nhân lại đến nơi hoang vu này?”
Lâm Mộng Đình mỉm cười: “Chẳng lẽ hòa thượng ông đến được, mà tôi thì không thể đến sao?”
“Đương nhiên là có thể, nếu đã đến, chính là duyên, phu nhân có biết đây là nơi nào không?” Hãm Không hỏi.
Ban đầu Lâm Mộng Đình cũng không biết đây là đâu, nhưng khi thấy vô số tượng Phật tạc vào hai bên vách đá, muôn hình muôn vẻ, cô lập tức nhớ ra, đây chính là Thiên Phật Câu.
Cô chưa từng đến Thiên Phật Câu, nhưng từng nghe Lý Dục Thần kể, còn cả Hầu Thất Quý vẫn lấy chuyện đi theo Lý Dục Thần xuống mộ Quỷ Vương làm thành tích lẫy lừng nhất đời mình, luôn lấy ra khoe khoang.
“Thiên Phật Câu, huyệt Quỷ Vương… chẳng lẽ đây là bút pháp của đại sư?”
Hãm Không khẽ cười: “Đó là công lao của Bồ Tát, sức của Tổ sư, bần tăng không dám mạo nhận. Chỉ là bần tăng có trách nhiệm canh giữ nơi này, mấy năm nay vẫn luôn tu sửa nghìn vị tượng Phật. Phu nhân đã biết đây là nơi nào, hẳn cũng biết mấy năm trước ai là người phá hoại nơi này?”
“Thì ra hòa thượng ông đến thủ đô là để tìm người tính sổ!” Lâm Mộng Đình bừng tỉnh “Tôi còn tưởng ông được nhà họ Vũ mời tới cơ đấy!”
“Ngàn Phật cùng hát, trăm quỷ cùng ngâm. Bao năm qua, tôi chưa từng rời khỏi Thiên Phật Câu, trừ lần đó gặp phu nhân. Trước khi lên thủ đô, tôi từng khuyên Vũ thí chủ, chưa đến lúc phạt Lý Hưng, tiếc là Vũ thí chủ không nghe lời tôi. Nhà họ Vũ có ơn với bổn tự, tôi không thể không báo, nên mới cùng ông ta vào kinh. Chỉ có điều được tận mắt chứng kiến chiêu ‘Tất cả quay về nguôn gốc’ của phu nhân, đúng là không uổng chuyến đi này.”
“Vậy tại sao hòa thượng ông chặn đường chúng tôi?”
“Không vì gì khác, chỉ muốn mời mọi người nghe chút phật pháp. Vừa rồi hai vị thí chủ nói mình không có tuệ căn, nghe không hiểu, tôi nghĩ phu nhân có tuệ căn sâu dày, nhất định có thể nghe hiểu.”
Nói xong, Hãm Không chắp tay, cất giọng: “A di đà phật!”
Rồi bắt đầu tụng kinh.
Trong khoảnh khắc đó, ngàn Phật cùng hát, tiếng phật vang vọng khắp thung lũng.
Đầu óc sư phụ Vinh và ông chủ Vương bỗng nổ tung.
Ngay sau đó, vạn ánh phật chiếu rọi, họ cảm thấy mình đã bước vào thế giới hư vô, xung quanh mây lành quấn quanh, vô số gương mặt khác nhau, hoặc là từ bi, hoặc là dữ tợn hiện ra giữa mây.
Sau đầu mỗi vị Phật đều có cầu vồng hiện ra, theo nhịp tụng kinh mà không ngừng phát sáng.
…
Lý A Tứ lặng lẽ lẻn vào nhà họ Vũ.
Anh ta sớm đã thăm dò bố cục nơi đây cùng sự phân bố nhân viên, cho nên rất quen cửa nẻo, nhân lúc đêm tối đã lặng lẽ tiến vào phòng của Ngũ Ngọc Kỳ.
Ngũ Ngọc Kỳ đang nằm trên giường ngủ, chăn đắp ngang người, quay mặt vào trong, dường như ngủ rất say.
“Ngọc Kỳ, Ngọc Kỳ!” Lý A Tứ khẽ gọi.
Ngũ Ngọc Kỳ không đáp, chỉ phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Lý A Tứ không dám gọi to, lập tức bước tới mép giường, nhẹ nhàng lắc vai cô ta: “Ngọc Kỳ, là anh, A Tứ đây!”
Ngũ Ngọc Kỳ bỗng nhiên xoay người, một tay bóp chặt cổ Lý A Tứ, một tay điểm lên ngực anh ta, phong bế huyệt đạo.
“Hahaha, Lý A Tứ, tôi biết thể nào anh cũng quay lại!”
Lúc này Lý A Tứ mới nhìn rõ, người nằm trên giường căn bản không phải là Ngũ Ngọc Kỳ, mà là đệ tử đời thứ ba khác của nhà họ Vũ, tên Vũ Hạo Luân.
Tên này là đàn ông, nhưng lại có dáng vẻ phụ nữ, giọng nói the thé, dễ khiến người ta nhầm là đàn bà. Thân hình hắn cũng giống phụ nữ, nằm nghiêng quay mặt vào trong, cộng thêm đêm tối mờ mịt, khiến Lý A Tứ không nhận ra.
“Ngũ Ngọc Kỳ đâu?” Lý A Tứ hỏi.
“Con đĩ đó phản bội gia tộc, dám cùng anh giở trò ly gián, đã bị xử theo gia pháp rồi.” Vũ Hạo Luân nói.
Tim Lý A Tứ quặn thắt. Ở trong nhà họ Vũ mấy ngày, anh ta đã hiểu phần nào, gia pháp nhà họ Vũ vô cùng nghiêm khắc, nếu bị xử theo gia pháp, e rằng Ngũ Ngọc Kỳ khó tránh khỏi cái chết. Chính vì vậy, anh ta mới vội vàng quay về cứu người.
Mặc dù trong lòng anh ta đau đớn, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút gì, lạnh lùng như thường lệ.
Chỉ là giờ phải làm thế nào mới cứu được người đây?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất