Vũ Hạo Luân dẫn Lý A Tứ vào phòng chuyên để xử lý tôi tớ, cũng là nơi trước đây đã nhốt Chu Thiệu Nghĩa. 

             "Anh đã cứu Chu Thiệu Nghĩa, vậy giờ anh phải ăn hết tất cả những đau khổ ông ta chưa kịp nếm thử rồi." 

             Vũ Hạo Luân nhìn vào căn phòng treo đầy dụng cụ tra tấn, cầm lấy một con dao hình thù kỳ dị huơ huơ trước mặt Lý A Tứ. 

             Lưỡi dao vẫn còn vương lại mùi máu tanh tưởi khó ngửi . 

             "Ấy đúng rồi, sẽ có một người cùng chia ngọt sẻ bùi với anh đấy." 

             Vũ Hạo Luân cười nham hiểm rồi ra lệnh cho tay sai dẫn người tới. 

             Chẳng mấy chốc đã có người đẩy Ngũ Ngọc Kỳ đang bị trói tay vào. 

             "A Tứ!" Ngũ Ngọc Kỳ vừa  thấy Lý A Tứ đã hoảng sợ kêu lên. 

             "Ngọc Kỳ, xin lỗi..." Lý A Tứ cảm thấy áy náy, nhưng ngoài xin lỗi ra anh ta chẳng biết nói gì hơn. 

             "Không, A Tứ, em không trách anh! Là em có lỗi với nhà họ Lý, có lỗi với phu nhân và quản gia, với cả anh..." Ngũ Ngọc Kỳ cúi gằm mặt rồi đột ngột ngẩng lên, oán trách nhìn Lý A Tứ: "Anh không nên về đây! Anh về làm gì chứ?" 

             "Anh không thể bỏ mặc em được." Lý A Tứ nói. 

             "Anh ngốc quá!" Ngũ Ngọc Kỳ hét lên, mắt ngấn lệ: "A Tứ, anh ngốc quá! Em không xứng để anh làm vậy đâu!" 

             "Ái chà chà..." Vũ Hạo Luân giơ ngón tay kiểu hoa lan ra, giọng điệu ẻo lả vừa chanh chua vừa giễu cợt: "Tình chàng ý thiếp thật nhờ! Tôi cũng thấy rung động rồi đấy nhớ!" 

             Lý A Tứ vẫn im lặng vì anh ta biết rằng, giờ có nói gì cũng chẳng có ý nghĩa gì ngoài thỏa mãn tâm lý méo mó của Vũ Hạo Luân. 

             Anh ta chỉ nhìn Ngũ Ngọc Kỳ bằng ánh mắt đầy kiên định, tạo nên niềm tin cho cô ta. 

             Vũ Hạo Luân thấy hai người họ chẳng thèm để ý tới mình, một cơn giận dữ vô cớ chợt dâng trào. 

             "Hừ, lát nữa tôi sẽ khiến bọn mày có muốn khóc cũng không khóc nổi!" Rồi quay qua nói với tay sai: "Đi, tìm mấy thằng công nhân có cơ thể vạm vỡ trong mỏ tới đây, bảo với chúng nó, ai làm cho cô em này của tao sướng thì tao sẽ thưởng mạnh tay cho!" 

             Đám tay sai cười nham nhở rồi vâng lệnh chạy đi. 

             Chẳng mấy chốc, bọn chúng dẫn theo vài thợ mỏ quay trở lại. Đám thợ mỏ này mặt mũi người ngợm đều lấm lem bụi than, trông như thể vừa mới vớt ra khỏi thùng nhựa thông vậy, vừa thấy Vũ Hạo Luân, bọn họ lo sợ co rúm lại ngay ngưỡng cửa, nhưng  ánh mắt láo liên thỉnh thoảng lại nhìn lướt qua người Ngũ Ngọc Kỳ. 

             Vũ Hạo Luân cười lớn, bước tới trước mặt Ngũ Ngọc Kỳ, ngón tay vờn nhẹ lên mặt cô ta: "Sao nào em gái cưng của anh, em đã hài lòng với mấy anh chàng này chưa?" 

             "Đừng đụng vào tôi!" Ngũ Ngọc Kỳ ghê tởm né tránh ngón tay của Vũ Hạo Luân. 

             "Khặc khặc, tôi thèm đụng vô cô chắc, gớm ạ, thôi thì lát nữa cô cũng thấy khoái thôi, có sướng thì nhớ la lớn lên nhớ, đừng có nhịn, nhịn không tốt đâu, há há há há!" 

             Vũ Hạo Luân ngửa cổ lên cười, yết hầu rung lên liên hồi nhưng lại phát ra giọng the thé như đàn bà. 

             Lý A Tứ khẽ nhíu mày, ánh mắt lóe lên sát khí, nhưng anh ta không tức giận mà chỉ giữ im lặng. 

             Vũ Hạo Luân liếc xéo anh ta, khinh miệt hừ một cái: "Thằng hèn! Thấy ả đàn bà mình yêu bị sỉ nhục cũng chẳng dám hé răng! Anh nói này gái, giờ gái thấy bộ mặt thật của nó rồi chứ? Ha ha ha!" 

             Ngực Ngũ Ngọc Kỳ phập phồng, mặt mày đỏ bừng, không biết là vì tức giận hay là vì sợ chuyện sắp xảy ra. 

             "Vũ Hạo Luân, anh muốn làm gì? Cô đã chịu tha cho tôi rồi, anh định trái lời cô tôi sao?" 

             "Cô?" Vũ Hạo Luân cười mỉa: "Cô còn coi bà ta là cô mình à? Cô biết bố mẹ mình đã chết thế nào không? Cô thật sự cho rằng đó chỉ là một vụ sập mỏ thôi sao? Tôi nói cho cô biết, vụ sập hầm mỏ được Vũ Hồng Lệ bày ra đấy, tất cả là vì để diệt trừ đối thủ, tức mẹ của cô đấy. Bởi vì mẹ của cô cũng là người thừa kế huyết mạch Thiên Nữ của nhà họ Vũ. Vậy mà cô vẫn coi bà ta là cô mình, còn tưởng là bà ta sẽ cứu cô nữa chứ? Nực cười vãi, há há há!" 

             "Không! Không thể nào!" Ngũ Ngọc Kỳ sốc mạnh, trợn tròn mắt, không tin nổi mà nhìn Vũ Hạo Luân. 

             "Nhưng tất cả những chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa." Vũ Hạo Luân nói: "Bởi vì không bao lâu nữa, cô và cô của cô đều sẽ chết. Chỉ khác ở chỗ, cô sẽ chết trong khoái cảm vô biên, còn bà ta thì sẽ vì trúng độc, cơ thể thối rữa đau đớn mà chết!" 

             Ngũ Ngọc Kỳ không nghe được Vũ Hạo Luân đang nói cái gì, nhưng tâm trí Lý A Tứ lại lóe sáng, hình như anh ta đã biết Vũ Hạo Luân đang nói gì rồi. 

             Anh ta không nói một lời, âm thầm vận nội lực, đánh vào các kinh mạch và huyệt đạo bị phong bế. 

             "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Làm đi!" Vũ Hạo Luân ra lệnh. 

             Lúc đầu, tay chân đám thợ mỏ đó vẫn còn lóng ngóng, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Ngũ Ngọc Kỳ, chúng bỗng mạnh dạn hơn, nhe răng cười nham nhở làm lộ ra hàm răng trắng. 

             Ngay vào lúc này, một tên tay sai chạy vào rồi ghé tai thì thầm với Vũ Hạo Luân mấy câu. 

             Vẻ mặt Vũ Hạo Luân chợt thay đổi, hắn liếc Ngũ Ngọc Kỳ và Lý A Tứ, rồi làm như ấm ức vì không thể tận mắt chứng kiến cảnh họ bị hành hạ, bèn dặn: "Phục vụ gái cưng của tao cho tốt vào, lát nữa tao quay lại mà nó còn chưa thỏa mãn, tao cho tụi bây đi thiến hết!" 

             Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi. 

             Vũ Hạo Luân vừa rời đi, đám thợ mỏ chợt thấy bất an, không biết có nên tiếp tục hay không. 

             Hai tên tay sai của Vũ Hạo Luân nhìn nhau một cái rồi đóng cửa lại, sau đó xông tới đẩy đám thợ mỏ ra sau: "Cút cút cút, tránh ra tránh ra, ông đây vô trước rồi tới tụi bây!" 

             Đám thợ mỏ chẳng dám hó hé gì, lập tức dạt sang một bên. 

             Hai tên tay sai cười dâm đãng bước lại gần Ngũ Ngọc Kỳ, vừa vươn tay định xé áo cô ta, thì một bóng người bất chợt xuất hiện trước mặt chúng, cổ hai người lập tức bị nắm lấy, hai tiếng "rắc rắc" vang lên, xương cổ gãy đôi, đầu gục hẳn sang một bên, không kịp phát ra âm thanh nào. 

             Lý A Tứ nhẹ nhàng quăng chúng xuống đất. 

             "A Tứ!" Ngũ Ngọc Kỳ vui mừng kêu lên. 

             "Suỵt!" Lý A Tứ ngoái đầu lại, đưa tay ra hiệu im lặng. 

             Đám thợ mỏ chết trân, hai người phản ứng nhanh nhất lập tức quay đầu bỏ chạy nhưng còn lâu họ mới nhanh bằng Lý A Tứ, vừa mới nhấc chân đã bị A Tứ bắt lấy rồi bẻ gãy cổ. 

             Ba người còn lại sợ mất hồn mất vía, quỳ rạp xuống đất xin tha: "Lạy anh tha mạng cho tôi! Xin anh tha mạng! Chúng tôi chỉ là thợ mỏ  vất vả kiếm từng đồng lương thôi mà, bọn tôi bị ép tới đây, xin anh tha cho chúng tôi!" 

             Ngũ Ngọc Kỳ thấy họ đáng thương, cũng nói: "A Tứ, họ cũng chỉ là công nhân..." 

             Cô ta còn chưa nói hết câu, Lý A Tứ đã đập mạnh vào đầu ba người họ làm sọ vỡ nát, kết thúc mạng sống một cách lặng lẽ và không đau đớn. 

             ... 

             Vũ Hồng Lệ đặt hai bức tượng thần thiên nữ Tịnh Quang cạnh nhau, nhìn một hồi rồi lắc đầu, tấm tắc khen: "Đúng là giống nhau như đúc!" 

eyJpdiI6IjZDbjlXYTBQd25UUXJcL2tiN3RWUURnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkY1UndJNnFRdVIyYlc2aE1cLyt4cGlFVFwvcTNob2x1QVVcL3FpblFNU1dIUWVcL0RcL2dMUWswYUFXOE5WcnEyUDJBczhoY25vQTZyVUM2SXFZZmkzZlRmc3FhQnF4UGx0cDAyWXhYMDdESCtqUEtQbEpKZVE5UTFnSVBkTzJUSnpLdlFPUUhSeHpaYldsZjBCWGVPckF5VUtpN012dnlaUjFMN3RKdkQxeWU2ak1qaFRqbW13djdEWGZrbnNLdEE3KzJrN3Z1T2wzVGQrR29BSW0zeGRZSFBJSUFVblNMMFN1MUtaWkV1a2JYQ0VQWUZBN2tEWUs1WnhnTVU3eVdCU2ZlWFQ2WnVvRkRaOTVZNkhWKzNRbWV1SllBRGdUTm5peU8rZkFxRVpXeTlxRDRlRFhibTZFSWc0M0xiUGVOU0pEblorcXBwWXJEaXppdVBJajdyRkVYU2FJWEwzdWFiQXptaUFvXC9Ya1wvYnpMb0FmOFwvQ0FPT1U3VktqTGltSHpWNFwvRU1FQXA5TzVKa0p0VjF5MmJUczNrQUU3RlRoTGhqek4wVFkwdnk1VHAxZFJJeW1YRVNFbTZBOXg5bkQzVjYwcDNqOFpcL01RV1Y5WGY4eVNGVTVMQkNEUT09IiwibWFjIjoiZWU5Y2ZmMGFmYjM2Y2NkMWYwMTJmODVjMDRlNGJhNzg0ZDQ0NDNjMDk3NTQwMmZmMTQ2N2MzOTQ1ODk4MGI2OSJ9
eyJpdiI6IndIVzd0a0ZVS2ZMQzMzczBBd0tGMVE9PSIsInZhbHVlIjoiZHJ3blBIRWdsdHJZdW80SmNmRXJTWGNGSG9yZTRmZjBwZkF4N29UZHQwZXcwR1hmTWJZVUNGeWNkYTEreURZSkZ6a0pzSEVVN1I1YXExUWVnZmlCckpNRW1QV3RadjJWYUpGcHUzdGlKZEE2SjN4XC9wQkR6ZTByWmJKaThXeG1FTEhOUFwvT2VKaFVGRXo1bTJoYWRhOTNOcmtTRDMrNmVjaXRVMEpaMERaeGRpSVAwUEZXdGs0TndKSjdDXC9KTTBQb0lXM290aFlOcnNIUjNic1FLc3k1ZmlZbjRnUHpiU3dTblh2WDltS3ZZWm1jRzd0WktobkVWdXVBeU45dmtcL280dDFYVlo1aWhyK1RDVUNwTjJCbVB1Y0hvMzhcL09xNkEzUk8yMTRpQmJPMlV6MndHVUx4UWEwUE1WMlNWdXY0WXhlbXRubFwvNmpmSVZPbGQxMW5NVWRjcHBpeU1GXC9ESGY3eXh1ZzJsXC95TUtieXRURW4zUXNzMjVPaWNMNnRZRWdBS002VnIwSnoxZVBvbWoyNzlcL3dESUN4R01pOTJFUDFvb0NuY1R2ZWt4QW1oVXdcL3BhSFowRXc1MW1xYzFjZVFweVRsalhZU21CRDdLbXFaZ09BaEh5ZWFTNmhzMllGSEQ2VHpKNG5OTVBrbXNwcU1id2tWSWJETmJZZkZvQW55OU4xUGhnaHhXZjdySUhIMW5PbkVcL3FGd0ppbk90TnpGdWpYeXJOdVwvc1B3NWltRTB6NW1nblwvYmV2RHdvNWJqaSIsIm1hYyI6IjAzMjEyODU3OGUzNTBmNDMzODIzNjMxMmU3MmUyNDNiOTMyNmRiNjdjNzY4NTQyYTlkOWU2MzllMTY2ZTc2OWYifQ==

             Má Ngô nói: "Cô không biết đâu, năm xưa Khoái Đao Vinh của nhà họ Lý vốn là đệ tử của Nhất Đao Xuân. Năm đó, Nhất Đao Xuân từng chế tác cặp cầu làm bằng ngọc bích có hình sư tử, nổi tiếng khắp thế giới. Đao pháp của Khoái Đao Vinh còn vượt xa cả thầy, cộng với con mắt tinh  tường của Hầu Thất Quý về đồ cổ, và cả việc nhà họ Lý cất giữ không ít nguyên vật liệu cổ, có thể người khác sẽ không làm giả một bức tượng cổ được, nhưng nhà họ Lý thì hoàn toàn được. Ngũ Ngọc Kỳ bị nhốt ba ngày, Khoái Đao Vinh cũng mất tích ba ngày, lúc đó tôi đã thấy rất kỳ lạ rồi, không ngờ là họ đóng cửa làm tượng giả."

Ads
';
Advertisement
x