Lệ Thừa Trung than phiền: “Haiz, bà đã hiểu rõ như vậy, đúng ra phải nghĩ đến sớm hơn chứ, cũng không đến nỗi để chúng ta mắc bẫy. May mà bọn họ chỉ làm ra pho tượng giả, nếu trên tượng có độc thì biết phải làm sao đây?” 

             Dường như má Ngô rất khinh thường Lệ Thừa Trung, chỉ liếc xéo, thậm chí chẳng thèm nhìn gã, rồi nói: “Hầu Thất Quý quá gian xảo, ngay cả phu nhân nhà họ Lý cũng không biết chuyện này, tôi đặt hết chú ý trên người phu nhân, tất nhiên sẽ không nghĩ tới.” 

             Lệ Thừa Trung cũng nhận ra sự khinh miệt trong thái độ của má Ngô, trong lòng thấy khó chịu. 

             Tuy vậy, gã biết người đàn bà này tuy không mang họ Vũ, nhưng vì từng làm bà vú cho Vũ Hồng Lệ nên Vũ Hồng Lệ cực kỳ tin tưởng, gã chỉ âm thầm lườm bà ta, trong mắt thoáng qua tia hung ác, nhưng ngoài miệng thì vẫn cười nói: 

             “Đúng, đúng, là tôi nghĩ đơn giản, chuyện này không thể trách má. Nếu không nhờ má mang đồ thật đến, e rằng bọn ta còn gặp phải nhiều phiền toái hơn!” 

             Thấy Lệ Thừa Trung khách sáo với má Ngô như vậy, Vũ Hồng Lệ rất vui mừng. 

             “Má đã vất vả rồi, chúng ta cũng phải chuẩn bị để kịp thời ứng phó, má đã đốt nhà họ Lý, e rằng họ sẽ không bỏ qua dễ dàng.” 

             Lệ Thừa Trung cũng tò mò hỏi: “Đúng vậy, má, chẳng lẽ bọn họ không đuổi theo má sao? Sao má về được nhanh thế?” 

             Má Ngô nói: “Cứ yên tâm, lúc đến tôi đã ghé qua dốc Dã Tam ở Thiên Phật Câu, chào hỏi pháp sư Hãm Không, ông ta sẽ chặn bọn họ.” 

             “Lần trước pháp sư Hãm Không phải chịu thiệt ở thủ đô, nếu Lâm Mộng Đình tự mình đến…” 

             “Đá bóng còn phân sân nhà sân khách, Thiên Phật Câu có ngàn tượng phật trấn giữ, với bản lĩnh của pháp sư Hãm Không, nhất định có thể giữ chân cô ta. Cho dù Lâm Mộng Đình có thể thoát được, thì đến lúc đó cô chủ đã tu thành Tịnh Quang Đại Pháp, đạt thành thiên nữ rồi. Thiên nữ giáng trần, trừ khi ma đầu nhà họ Lý sống lại, thì còn sợ ai nữa chứ?” 

             Má Ngô nói đầy tự tin, dáng vẻ như bề trên. 

             Vũ Hồng Lệ không để ý, nhưng Lệ Thừa Trung lại thấy cực kỳ khó chịu, nhất là việc má Ngô tỏ vẻ khinh thường, từ đầu tới cuối chẳng thèm nhìn gã. 

             Nhưng lời của má Ngô khiến Lệ Thừa Trung hơi kinh ngạc, nhất là việc bà ta hiểu rất rõ chuyện giữa nhà họ Vũ và nhà họ Lý, cũng như về thiên nữ, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của gã. Gã không đoán nổi, rốt cuộc bà già này có thực lực sâu cạn thế nào? 

             Chẳng lẽ bà ta thật sự chỉ là bà vú của Vũ Hồng Lệ thôi sao? 

             Vũ Hồng Lệ mỉm cười nói: “Đúng vậy, chỉ cần tôi tu thành thiên nữ, thì còn sợ ai nữa? Đến lúc đó, nhà họ Vũ chúng ta có thể tái hiện huy hoàng ngàn năm trước. Má, tôi là do má nuôi lớn, lần này cũng nhờ má lấy thiên nữ Tịnh Quang về, luận công thì má xếp hàng đầu! Từ nay về sau, má chính là mẹ ruột của tôi!” 

             Má Ngô mỉm cười: “Không dám nhận là mẹ ruột, có lời này của tiểu thư là tôi mãn nguyện rồi.” 

             Lệ Thừa Trung thấy Vũ Hồng Lệ chỉ mải khen ngợi má Ngô, mà hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện động Phật cổ ở núi Ngũ Đài, trong lòng càng thêm khó chịu. 

             “Được rồi, tôi muốn bế quan tu luyện. Má, má cũng vất vả rồi, mấy hôm nay nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Vũ Hồng Lệ nói. 

             Má Ngô bỗng hỏi: “Ngũ Ngọc Kỳ đâu rồi?” 

             “Cô ta à, đang bị giam lỏng trong phòng.” Vũ Hồng Lệ hơi tò mò, “Má hỏi cô ta làm gì?” 

             “Con bé đó không tệ, bị lộ rồi mà vẫn không khai ra tôi.” Má Ngô nói. 

             Vũ Hồng Lệ nói: “Cũng chính vì vậy, tôi mới giữ cô ta, nếu không thì, chỉ riêng chuyện cô ta cấu kết với Lý A Tứ, đưa thiên nữ giả đến lừa tôi, tôi đã sớm giết cô ta rồi.” 

             Má Ngô gật đầu: “Được rồi, tiểu thư, vậy tôi xin lui”. 

             Nói xong bà ta nhìn Lệ Thừa Trung, rồi quay người đi ra. 

             Lệ Thừa Trung nhìn thấy trong ánh mắt của bà ta có sự chán ghét và cảnh cáo. 

             Sau khi má Ngô đi, Vũ Hồng Lệ nói: “Thừa Trung, anh cũng đi đi, em muốn bế quan rồi.” 

             Lệ Thừa Trung lập tức lộ ra khuôn mặt nịnh bợ, bước đến ôm vai Vũ Hồng Lệ nói: “Nữ hoàng của anh ơi, trước khi bế quan, để anh hầu hạ em nhé! Anh cảm thấy mấy hôm nay, anh giỏi hơn rồi đó!” 

             Vũ Hồng Lệ rên nhẹ, đẩy tay gã ra: “Được rồi, vui vẻ thì sau này còn nhiều thời gian, bế quan mới là quan trọng.” 

             Lệ Thừa Trung có vẻ không vui, đến tủ rượu lấy chai rượu, hai cái ly, rót một ly cho Vũ Hồng Lệ, rồi rót một ly cho mình: 

             “Vậy thì uống một ly rượu đi, anh chúc em xuất quan thuận lợi, thiên nữ giáng trần, ánh sáng tinh khiết chiếu khắp thế gian!” 

             Nghe vậy Vũ Hồng Lệ vui vẻ, nâng ly uống cạn. 

             Lệ Thừa Trung cũng uống cạn ly của mình, sau đó đưa Vũ Hồng Lệ vào mật thất, rồi đóng cửa mật thất. 

             Gã đứng ngoài cửa mật thất hồi lâu, rồi mới quay người, chậm rãi rời khỏi phòng của Vũ Hồng Lệ. 

             Đi được một lúc, gã gặp Vũ Hạo Luân đang đi đến từ trong vườn ra. 

             Vũ Hạo Luân nhìn thấy Lệ Thừa Trung, lập tức làm bộ dáng yêu kiều e thẹn, gọi: “Thừa Trung!” 

             Còn Lệ Thừa Trung, kẻ vừa rồi còn hết mực nịnh nọt trước mặt Vũ Hồng Lệ, bỗng nhiên toát ra khí chất đàn ông, ưỡn ngực lên, ra hiệu bằng mắt bảo hắn đi đến vườn hoa nhỏ phía sau. 

             Vũ Hạo Luân hiểu ý, giữ khoảng cách nhất định với Lệ Thừa Trung, cùng nhau đến vườn hoa nhỏ. 

             Lệ Thừa Trung đứng bên hồ cá chép đỏ, nhổ hết rượu trong cổ họng ra, rồi thở dài, toàn thân thả lỏng, nói với Vũ Hạo Luân: “Bây giờ em đến đây làm gì?” 

             “Người ta nhớ anh mà!” Vũ Hạo Luân đến gần, lắc lắc cánh tay của Lệ Thừa Trung, ngẩng khuôn mặt nửa nam nửa nữ lên, chớp chớp hàng mi dài, chỉ có trái cổ lồi lên ở cổ là quá lộ liễu, khiến người khác cảm thấy không hài hoà. 

             Lệ Thừa Trung cũng trở nên dịu dàng hơn: “Vẫn phải cẩn thận, đừng để người khác thấy.” 

             “Vâng.” Vũ Hạo Luân buông tay ra, “Lấy đồ thật về chưa?” 

             “Lấy rồi, Vũ Hồng Lệ đã bế quan.” 

             “Chà, vậy chẳng phải cô ta thật sự sẽ luyện thành sao? Nếu cô ta thật sự trở thành thiên nữ, thì em phải làm sao? Vì thiên nữ, thậm chí em đã...” 

             Vũ Hạo Luân nói đến đây, lập tức cảm thấy đau âm ỉ ở háng. 

             Từ nhỏ hắn đã thông minh, được xem là kỳ tài, lẽ ra phải là người được nhà họ Vũ bồi dưỡng làm người kế thừa trọng điểm. 

             Nhưng nhà họ Vũ từ trước đến nay luôn coi trọng nữ hơn nam, cứ cách một hai đời lại có một người phụ nữ làm chủ gia tộc. 

             Điều quan trọng nhất là, nhà họ Vũ có huyết mạch thiên nữ, mà truyền công của thiên nữ chỉ truyền cho nữ, tuyệt đối không truyền cho nam. 

             Vì huyết mạch thiên nữ, Vũ Hạo Luân không tiếc tự tay thiến mình. 

             Nhưng dù như thế, hắn cũng không thể trở thành người thừa kế của thiên nữ, hy vọng duy nhất là Vũ Hồng Lệ chết, và trước khi chết, truyền công phu của thiên nữ cho hắn. 

             Ban đầu hắn hoàn toàn không có cơ hội nào, nhưng Lệ Thừa Trung “người tình nam” do Vũ Hồng Lệ nuôi đã cho hắn cơ hội đó. 

             Sau khi câu kết được với Lệ Thừa Trung, hai người âm thầm mưu tính chuyện này. 

             “Đừng lo,” Lệ Thừa Trung nói, “Cô ta đã trúng âm độc của anh, ngày công phu thành tựu cũng là lúc chất độc phát tác. Đến lúc đó, em hút nguyên khí của cô ta, em chính là thiên nữ mới.” 

             “Công lực của Vũ Hồng Lệ thâm hậu, liệu có bị cô ta phát hiện không?” Vũ Hạo Luân lo lắng nói. 

             “Để tránh bị cô ta phát hiện, mỗi lần anh đầu độc đều rất cẩn thận, không chỉ kiểm soát lượng rất nhỏ, sau khi cho thuốc còn cùng cô ta giao hoan, để tránh cô ta nhận ra trong máu có thay đổi về âm khí. Trong suốt hai năm, mới tích lũy đủ độc tính. Loại độc này ẩn mà không phát, chỉ khi công lực của cô ta bứt phá, điều động chân khí toàn thân thì mới phát tác.” 

eyJpdiI6ImtLZlVsZW1ybVNKZUZJaDdCeFdSWHc9PSIsInZhbHVlIjoicjNmTStOWWV1NndBOWp3UFpTcVVNcUl3ckFiY3dVa3dmOVF6cWRLcEhHaUFwOGNSNEF2aThUTllQRFVreXdBZVZYSStkU2RacEhMZmlkcjEzMGRWVGFmdnVyTW1UeVhxUUszWk9ZSGc0R1piUHBtRFZxb09BemZcLzFiaXk2MHZsOXMzR2pJQm0yTmRmc1lTZmlEUWRQa3I5K2tQQjhLMUNub1hYbTM5dGpGRzluZzhrV0NoVHhGanFCVnFrVlFQU0ZrSndSSFdDUkgrcUlzVUU2RGx1Unc9PSIsIm1hYyI6IjU2MmI4ZmVjODg4MjE0MTY1ZWFmODkwOTdlMGEzM2Y3ZDg3YTg2MWNkYjA4MTNkOGIxZTMxMTI3ODAzYWE1MjcifQ==
eyJpdiI6InplMk0xcHVlNng1N1JFM2tEaDBwYXc9PSIsInZhbHVlIjoiWVc2dGdUNm1wUUlRbUN1R21jaldDY3puVGRzdGhiRnl4QXpQMzBnYjFXNitubDZcL3ZyQ3pNUkRSdjRIQWJKbU40a0VLQStMUkdiaWhUcXlQTDh4MkJDTXdoXC9FV3dQN0I3cW5rNVRaT0N3VVwvOExReVZQYWxDNFwvTmNweWhMS1hRQ2ZOWXkrMlhLTDNsdk44TFJMMDE5RTdET29KcU5PU1lDS3dqTDY3anRsaHNnZ0lYTjlnSXNRaThIUWl2aVN3TzF4ZFNsTkFtb0RGOWdRZmlwUUlsOXg0SUlwQ29nRkd3VWZvOUpRQnF5MVwvendzcXY0RVNOWjhCTk1GOE9nN0lHY29zWWtGY01rTm8yXC80UDlneFRBZ1BSMWFcL0puT2RvK2Q3Y0hhTE9jVHVrPSIsIm1hYyI6ImFhNmE4MjI3MGQ0ZjAzMGM4ZmI5YWQ2MzVmYmY0M2U3OWIyNGI3MjljY2FiZTEwNDFmMjcxMzA0NjNlNmM2MDIifQ==

             “Bây giờ...” Lệ Thừa Trung hình như nghĩ ra điều gì, mặt tái đi, mắt đầy sát khí, “Đi giết con mụ má Ngô trước, rồi giết sạch cả nhà họ Vũ!”

Ads
';
Advertisement
x