Má Ngô vừa mới quay về phòng mình. 

             Trong nhà họ Vũ, bà ta rất đặc biệt, không phải người nhà, cũng không phải người hầu. 

             Bà ta là bà vú của Vũ Hồng Lệ, coi như nửa người mẹ của Vũ Hồng Lệ, không chỉ nuôi nấng Vũ Hồng Lệ lớn lên, mà còn tham gia vào cuộc đấu tranh trong gia tộc, giúp Vũ Hồng Lệ trừ khử đối thủ, thuận lợi giành được truyền thụ của thiên nữ, trở thành người kế thừa của thiên nữ. 

             Vì thế Vũ Hồng Lệ rất tin tưởng bà ta, sắp xếp cho bà ta ở sân nhỏ riêng biệt. 

             Má Ngô vừa pha ấm trà, thì nghe thấy có người gõ cửa. 

             “Má ơi, là tôi!” Bên ngoài vang lên giọng của Vũ Hạo Luân. 

             Má Ngô không có cảm tình gì với cái đứa chẳng ra nam chẳng ra nữ này, nhưng dù sao người ta cũng là họ Vũ, là chủ nhân của khu nhà lớn này, dù bà ta có được Vũ Hồng Lệ tin tưởng đến đâu, cũng không thể tỏ thái độ với người nhà họ Vũ. 

             Má Ngô mở cửa, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Là cậu Hạo Luân à, sao chạy tới phòng của bà già như tôi thế này, không biết có chuyện gì cần dặn dò?” 

             Vũ Hạo Luân cười nói: “Bà đâu phải bà già, bà là má, sau này chị Hồng Lệ làm nữ hoàng, bà chính là thái hậu rồi!” 

             Má Ngô vừa định khiêm tốn mấy câu, chợt cảm thấy đau ở dưới bụng, cúi đầu nhìn, có con dao găm đã cắm vào bụng bà ta. 

             Má Ngô kinh ngạc nhìn Vũ Hạo Luân: “Cậu... Cậu...” 

             Sau đó, bà ta thấy Lệ Thừa Trung từ sau lưng Vũ Hạo Luân bước ra. 

             “Sao, có phải rất đau không? Không phải bà rất coi thường tôi sao? Không phải trước mặt Vũ Hồng Lệ thì bà nói xấu tôi sao?” 

             Lệ Thừa Trung đẩy Vũ Hạo Luân sang bên cạnh, đối diện má Ngô, tay nắm chặt con dao găm cắm trong bụng bà ta, lộ ra vẻ hung dữ. 

             “Cho bà coi thường tôi! Cho bà nói xấu tôi! Cho bà nói tôi không ra gì! Bà nói đi! Nói nữa đi! Nói đi! ...” 

             Lệ Thừa Trung điên cuồng gào thét, con dao không ngừng đâm, đâm vào người má Ngô hàng chục nhát. 

             Đến khi phát tiết gần đủ, mới đâm vào tim. 

             Người má Ngô từ từ ngã ra phía sau, đến khi chết cũng không hiểu, tại sao lại như vậy. 

             Giết xong má Ngô, Lệ Thừa Trung cầm dao, quay người đi về những sân khác. 

             “Anh thật sự định giết cả nhà họ Vũ sao?” Vũ Hạo Luân hơi hoảng sợ nhìn gã, “Đó cũng là người nhà của em mà!” 

             “Hừ, người nhà?” Lệ Thừa Trung gằn giọng, “Em nghĩ em đang làm gì? Đầu độc Vũ Hồng Lệ, hút công lực của cô ta, em chính là kẻ phản bội, là kẻ tạo phản! Em nghĩ nhà họ Vũ còn tha thứ cho em sao? Không giết sạch họ, sớm muộn gì em cũng chết trong tay họ!” 

             Nói xong, gã cầm dao đi ra. 

             Vũ Hạo Luân sững sờ, rồi cũng đi theo. 

             Ngay sau khi họ đi, trong vườn có bóng người loé lên, Lý A Tứ lao vào phòng má Ngô. 

             Anh ta nhìn má Ngô nằm trong vũng máu, không có chút thương cảm nào, rồi nhanh chóng rời đi. 

             … 

             Toàn bộ nhà họ Vũ, chìm trong ánh máu đỏ. 

             Lệ Thừa Trung và Vũ Hạo Luân chém giết điên cuồng, gặp ai giết nấy. 

             Trước khi Lệ Thừa Trung đi tu, từng là kẻ hung ác khét tiếng trong giang hồ, chuyên dùng âm để bổ dương, sau đó bị người trong đạo truy sát, bất đắc dĩ phải thay tên đổi họ, đến núi Ngũ Đài tìm ngôi chùa nhỏ đi tu, làm hòa thượng. 

             Gã vốn đã có pháp lực cao cường, sau khi đi tu, học tập tại núi Ngũ Đài, nhận được truyền thừa của đạo Phật, nửa Phật nửa ma, tu hành rất giỏi. 

             Cả nhà họ Vũ, người gã e ngại nhất chính là Vũ Hồng Lệ. 

             Bởi vì công phu thần bí của nhà họ Vũ chỉ truyền cho con gái không truyền cho con trai, cho nên trong mắt gã, đàn ông nhà họ Vũ chỉ là đồ bỏ đi. 

             Vũ Hạo Luân cũng là thiên tài của nhà họ Vũ, sau khi tự mình cắt bỏ của quý, phát hiện việc tu luyện tuyệt học của gia tộc đạt hiệu quả gấp đôi. Cả nhà họ Vũ, hắn được xem là một trong những cao thủ mạnh nhất chỉ sau Vũ Hồng Lệ. 

             Hai người này muốn giết người, không có ai trong nhà họ Vũ có thể ngăn được, huống hồ chẳng ai phòng bị họ. 

             Bọn họ giết trước mấy cao thủ của nhà họ Vũ, ví dụ như quản gia Bình Dương, và người phụ nữ khác là Vũ Thi Kỳ. 

             Giết xong những cao thủ đó, họ bắt đầu chế độ tàn sát. 

             Người già, trẻ nhỏ, không thoát một ai. 

             Khi Vũ Hạo Luân đâm dao vào tim ông cụ của nhà họ Vũ là Vũ Tấn Thành, ánh mắt của Vũ Tấn Thành đầy hoang mang, ông ta không thể hiểu nổi, tại sao đứa cháu ruột của mình muốn giết mình. 

             Giết một vòng, dường như Lệ Thừa Trung cuối cùng cũng trút hết nỗi oán hận tích tụ nhiều năm trong lòng, toàn thân gã đầy máu đứng trong sân cười lớn ngửa mặt lên trời. 

             “Chỉ còn Vũ Hồng Lệ thôi! Hạo Luân, sau này đây sẽ là thiên hạ của chúng ta rồi. Đợi em hút được nguyên công của Vũ Hồng Lệ, anh đưa thiên nữ Tịnh Quang đi kích hoạt đài sen của Phật cổ, đến lúc đó, thiên hạ sẽ là của chúng ta! Ha ha ha ha ha!” 

             Vũ Hạo Luân đến gần, ôm lấy eo của Lệ Thừa Trung, nũng nịu nói: “Thừa Trung, nhà họ Vũ không còn nữa, em chỉ còn biết dựa vào anh thôi, anh không được bỏ mặc em đâu đấy!” 

             Lệ Thừa Trung cười ha ha, quay người đè Vũ Hạo Luân xuống đất. 

             “Sao anh nỡ bỏ em chứ!” 

             Hai người lăn lộn trong vũng máu. 

             Trên mái nhà không xa, Lý A Tứ chỉ muốn móc mắt mình ra. 

             … 

             Sau khi mây mưa cuồng loạn, Lệ Thừa Trung và Vũ Hạo Luân đi đến mật thất nơi Vũ Hồng Lệ đang bế quan. 

             Giữa đường, Vũ Hạo Luân bỗng dừng bước: “Suýt nữa thì quên, con bé Ngũ Ngọc Kỳ còn sống, để em đi xem.” 

             Lệ Thừa Trung cũng không để ý, chỉ nói “nhanh lên đấy”, rồi một mình đi tiếp. 

             Vũ Hạo Luân quay người, đi về phòng giam nơi giam giữ Lý A Tứ và Ngũ Ngọc Kỳ. 

             Mở cửa ra, hắn thấy thuộc hạ của mình cùng với đám thợ mỏ nằm chất đống như củi khô trên đất, còn Lý A Tứ và Ngũ Ngọc Kỳ thì đã biến mất. 

             Lúc này Vũ Hạo Luân mới biết mình đã coi thường Lý A Tứ, hắn tức giận đá mạnh vào xác chết dưới đất, chửi: “Đồ ngu!” 

             Vừa định rời đi, chợt thấy có cánh tay trong đống xác động đậy. 

             Vũ Hạo Luân tiến lên, gạt mấy cái xác phía trên ra, vừa định kéo thuộc hạ lên, thì bất ngờ có bàn tay từ trong đống xác thò ra, đấm thẳng vào cổ họng hắn. 

             Tiếng rắc vang lên, cục thịt thừa mất cân đối ở cổ họng bị đập nát. 

             Nhưng dù sao hắn cũng tu luyện rất sâu, gân cốt và luồng khí mạnh mẽ đã giữ được cái cổ, cục thịt ở cổ họng bị vỡ cũng không thể lấy mạng hắn, chỉ khiến hắn nghẹt thở trong chốc lát. 

             Vũ Hạo Luân dùng tay che chỗ bị thương để phòng kẻ địch ra chiêu tiếp, tay còn lập tức phản kích, đấm thẳng vào đống xác. 

             Cú đấm này, khiến máu thịt văng tung tóe. 

             Dưới đất xuất hiện thêm cái hố lớn. 

             Thế nhưng, bên dưới không có người sống. Không những hắn không đánh trúng mục tiêu, mà còn vì ra đòn toàn lực nên không thể đổi chiêu, thêm vào đó vừa rồi bị thương, khí huyết vận chuyển cũng chậm. 

             Có tia sáng lạnh lóe lên. 

             Đầu của Vũ Hạo Luân rơi xuống. 

             Lý A Tứ đứng bên cạnh, trong tay cầm thanh đao dài. 

             Thanh đao này, là anh ta lấy từ phòng của ông cụ nhà họ Vũ, được xem là thanh đao báu vật. 

             Dùng đao này, chém đầu Vũ Hạo Luân, có được xem là báo thù thay cho Vũ Tấn Thành không? 

             Lý A Tứ chợt nhớ đến Ngũ Ngọc Xuân. 

             Sự xoay chuyển của số phận thật kỳ lạ. 

             Có lẽ, anh ta đã chết từ khi đó rồi, cuộc đời của anh ta đã dừng ở khoảnh khắc tự tay giết chết Ngũ Ngọc Xuân. 

eyJpdiI6ImpQWmI4aDc0aWtlUWhEZ2pvVXArTUE9PSIsInZhbHVlIjoiTWlCZ3JScHhHQU1OY0xQRlB6UFJPUDI2OFM3Y3dXSXlrUHpZZUFpd1NEd2o3MEhSVlJKRVk2RHZDNHp5MU14alB3eHhJaXVDVlVzS2NcL3l5ZzVGZzU4MWw0NjJkZ1labUVldlYxUkFCYWV4RCtwa2dLYWJmdHlTbElYYXhyd29OYkRYQVFPeGQ5N0t6UlBcL2pNQnJ2UW82QjN6WUQ1TElJTll4MTlaQ1g3MlRGM08reGVCZWk0Z0dFOFZudG50d2xPUHl1bHIzWlpvVTRyWUdaQVwvbFVWOTh1MEF6TUpcL0t2ckNNdElYZjFJNW5yNUFua3FZUjM1S001ZHp0aGF1WDdvU0didnhIWjJpRzVsMWpiYmluR05FNCt3clZrd2FZdkJ5ZFlTMlNPUG5ZWkt2SjJYd0UwbDJyUHFOOEI3SFp4NHV5VHFBOGNMTDNFQ0RxQjFJXC9wNEg1WDZ3eGRVeGFySGhuVW5YMGhzZzlveEg3TDJQY01LSFJmWVhVUmNjeEtJYWhESlVScllFWTMwcDJyQ0VrbUZnPT0iLCJtYWMiOiI4YTdhMzE1ZGI4NjdiYzNmNzZiNGU1YjU5ZjU4NTE0ZWRhOWQ3YTYyYTNjNGE0ZTI4OTQwZDI3ZDEwYTE2NTk5In0=
eyJpdiI6IlZyRkJmcE1Pc3Y3eUN2enZLdkVFMEE9PSIsInZhbHVlIjoiR0IwVG0rXC9LQytqYld2TWpvZWh5bkJreE55amw1RGd2dzI0c2tuSndsZGh2VWFsVlB4aFNjOTdadUE1SDdFNlVFRVRHSFN3YjY2UFpUM0RmUWllRjl3SXdVQ2FFVm5FRDlRUlFZYjNLZ0luZFJvdTdVY2M1ODJWM3c0TWVCZHlLQXJuNVpqcytSNnBabUM3VDJ6a1dWdGNxNmMzR2FqdnNjS0xLckZ6ZER5XC9XNEVXWVVLMG4wUEZGXC9FUVMzWkhXVmVybERGcjRcLzJ2N1wvTmplZnd6dE14aURTNFEyNlwvcUVsSjkySWFWZVd4R3plSUU3cVJ0d1VpamtpWlZGMTlLZU9XY1lNeTRxMnBXZkZTeDdodTd0XC9BPT0iLCJtYWMiOiI4ZDU5ZTk2ODEzYWZiNjdhZmM0NjU1ZWRjY2NiY2MwOTY3YmEzNDM0Yjg5N2E2YTBiYWMxNmVjY2NjYTcyOGE5In0=

             Lý A Tứ nhớ đến cảnh vừa rồi trong vườn, vô tình thấy cảnh tượng trong vũng máu, suýt nữa thì nôn mửa, anh ta ghê tởm nhảy bật ra, ngay cả thanh đao trong tay cũng vứt bỏ, vội vã chạy đi.

Ads
';
Advertisement
x