Vào khoảnh khắc Dương Chấn đẩy Ngô Hùng Bá ra, chỗ mà Ngô Hùng Bá đứng trực tiếp bị nổ ra một cái hố lớn.
Sắc mặt Ngô Hùng Bá trắng bệch, ông ta rất rõ, nếu vừa rồi không phải Dương Chấn ra tay kịp thời, lúc này ông ta cho dù không chết cũng sẽ bại liệt cả đời.
Ngô Hùng Bá cực kỳ tức giận, nhìn Vương Hoa bằng ánh mắt tràn ngập sát khí, giận dữ nói: “Đồ chó già, ông còn dám đánh lén tôi!”
Vương Hoa thấy không thể giết chết Ngô Hùng Bá, mặt mày ông ta giận dữ, trong mắt bắn ra hàn quang.
Sau đó, khi Ngô Hùng Bá lao về phía Vương Hoa, Vương Hoa một lần nữa đánh ra một chưởng về phía Ngô Hùng Bá.
Một luồng khí khủng khiếp lập tức bắn ra từ lòng bàn tay của Vương Hoa, Ngô Hùng Bá cũng không dám lao thẳng tới, ông ta không thể không vận chuyển sẵn một kích linh lực cường thế trong tay, đánh về phía Vương Hoa.
Cùng lúc, Ngô Hùng Bá xoay người, trực tiếp tránh khỏi trước mặt Vương Hoa, ông ta có thể cảm nhận được rõ, khí thế của một chưởng mà Vương Hoa bạo phát cực kỳ đáng sợ.
Cho dù tu vi của hai người bọn họ như nhau, hơn nữa lúc này Vương Hoa còn bị thương nặng, nhưng Ngô Hùng Bá phát hiện ông ta vẫn không thể ngăn chặn được.
Ngay cả Dương Chấn ở một bên cũng hơi nhíu mày, cảm thấy rất kinh ngạc.
Dù sao, Vương Hoa ở trong mắt anh chỉ là một người sắp chết mà thôi.
Nhưng Dương Chấn rất nhanh đã phát hiện vấn đề, Vương Hoa đột nhiên trở nên mạnh như vậy là vì trên cổ tay Vương Hoa đeo một chuỗi phật châu.
Tất cả linh lực khủng khiếp mà Vương Hoa bạo phát đều tới từ chuỗi phật châu đó, trong phật châu ẩn chứa linh lực rất khủng bố.
Cho dù Vương Hoa đã bị thương nặng nhưng ông ta dựa vào chuỗi phật châu đó thì vẫn có thể bạo phát thực lực kinh người, ngay cả Ngô Hùng Bá cũng không dám ứng phó trực diện. Thấy Ngô Hùng Bá tránh ra, Vương Hoa không dừng lại, ông ta tiếp tục bạo phát toàn lực về phía Ngô Hùng Bá.
Ngô Hùng Bá vừa tránh né xung quanh vừa tay chân luống cuống bạo phát linh lực để phản ứng Vương Hoa.
Mấy người Hà Thanh Long ở một bên thấy vậy cũng lũ lượt đi tới giúp đỡ Ngô Hùng Bá.
Tuy nhiên, điều khiến mọi người không ngờ là Vương Hoa đối đầu với ba mươi người bọn họ vẫn có năng lực ngăn chặn, công kích đầy cuồng bạo.
Ba mươi cường giả nhất thời không một ai có thể lại gần Vương Hoa.
Dương Chấn thì đứng ở một bên quan sát, coi như là cho ba mươi người này lịch luyện thực chiến nên anh không nhúng tay giúp đỡ.
Hà Thanh Long không nhịn được mà cảm khái: “Lão già này vừa rồi nhìn trông rõ ràng đã sắp chết rồi, sao bây giờ ông ta lại đột nhiên mạnh lên vậy? Cho dù là hồi quang phản chiếu cũng không nên trở nên cường thế như thế! Ba mươi người chúng ta lại không phải đối thủ của một mình ông ta!”
Lúc này, Mạc Thanh Tu tiếp lời của Hà Thanh Long, nói: "Trên người ông ta chắc chắn có thứ gì đó, nếu không ông ta không thể trở nên mạnh như vậy, ông ta bị thương nghiêm trọng như vậy, chắc cũng không kiên trì được bao lâu!”
Mạc Thanh Trúc mặt mày lạnh băng, nói: “Vậy chúng ta từ từ tiêu hao chết lão già này, xem ông ta hống hách kiểu gì!”
Dù sao, trước đó chừa lại một mạng của Vương Hoa, không nhân lúc ông ta suy yếu nhất mà trực tiếp giết chết ông ta, dẫn tới trong lúc mọi người cười nhạo Vương Hoa, Vương Hoa vừa thở dốc vài hơi đã ngay lập tức bạo phát công kích đáng sợ như này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất