Vương Hoa của lúc này càng đánh càng hăng, giống như một sát thần.
Ông ta không nói chuyện, không hống hách nữa mà dùng toàn bộ lực lượng điên cuồng đối phó ba mươi người Ngô Hùng Bá.
Ông ta biết rõ bản thân, biết mình không phải đối thủ của Dương Chấn, tấn công Dương Chấn chỉ có thể chết nhanh hơn vậy nên ông ta cũng không đếm xỉa tới Dương Chấn khoanh tay đứng một bên quan sát.
Mà Ngô Hùng Bá là người đã giết con trai của ông ta ở trước mặt ông ta, vậy nên lúc này Vương Hoa chỉ muốn trước khi chết, trả thù giúp cho con trai của ông ta, giết chết Ngô Hùng Bá.
Cường giả đứng ra giúp đỡ Ngô Hùng Bá, ông ta cũng sẽ không bỏ qua.
Lúc này Ngô Hùng Bá cũng rất tức giận, vốn một người mà ông ta có thể bóp chết bất cứ lúc nào, kết quả suýt nữa giết chết ông ta, hơn nữa còn càng lúc càng khủng bố.
Ngô Hùng Bá uy hiếp: “Vương Hoa, tôi thừa nhận bây giờ ông rất mạnh, tôi muốn xem xem, hôm nay ông có thể chống đỡ được bao lâu, tôi không tin ông có thể có cơ hội sống sót ở trong tay ba mươi người chúng tôi!”
Vương Hoa hừ lạnh một tiếng, nói: “Vương Hoa tôi không phải là loại phế vật như Ngô Hùng Bá ông, làm chuyện gì cũng cần người khác giúp đỡ, nếu không phải người khác giúp ông, ông cảm thấy dựa vào loại rác rưởi như ông, bây giờ còn có thể sống không?”
“Hôm nay tôi có lẽ sẽ chết nhưng tuyệt đối không chết ở trong tay tên phế vật như Ngô Hùng Bá ông, bởi vì ông không có bản lĩnh đó!”
“Hơn nữa, trước khi tôi chết, cũng phải giết chết ông, ông ở trước mặt tôi cũng không hống hách được bao lâu nữa đâu!”
Tuy thực lực của ba mươi người Ngô Hùng Bá khủng khiếp nhưng Vương Hoa không sợ bọn họ, trước đó Vương Hoa bị dọa tới mức cầu xin, chả qua chỉ là do
kiêng kỵ Dương Chấn, ở trong tay Dương Chấn, ông ta không có cơ hội sống sót mà thôi.
Lúc này, Vương Hoa cũng nhìn ra, hôm nay Dương Chấn chắc chắn sẽ không cho ông ta con đường sống vậy nên cho dù ông ta có cầu xin thế nào đi nữa cũng vô dụng, vậy nên ông ta trực tiếp lựa chọn trước khi chết, có thể giết người nào hay người ấy.
Khi Vương Hoa đang nói chuyện, cùng lúc bạo phát vô số công kích đáng sợ đối với ba mươi người Ngô Hùng Bá, ba mươi người bị chấn lui liên tục, hai tay chặn ở trước lồng ngực, lo lắng tim bị đánh tan.
Khí tức của Vương Hoa cuồn cuộn, hóa thành từng luồng khí màu trắng, nếu có võ giả khác ở đây, nhất định sẽ cho rằng Vương Hoa là thần tiên nhập thể, chắc chắn sẽ cung kính quỳ lạy Vương Hoa.
Mà lúc này đám người Ngô Hùng Bá thì ra sức công kích Vương Hoa.
Vào lúc này, Dương Chấn đột nhiên mở miệng nói với Vương Hoa: “Ông vội sử dụng hết linh khí bên trong thứ đó như vậy, không phải là đang đẩy nhanh tốc độ chết của ông hay sao?”
“Ông có thể lấy ra thêm một chuỗi, có thể đấu thêm mười phút với ba mươi người bọn họ!”
“Lúc này, ông vận chuyển hết sáu chuỗi, bọn họ một khi tránh được một kích cường thế này của ông, mà tu vi của ông cũng nhanh chóng giảm xuống, sẽ chỉ dẫn tới cảnh bọn họ nhân cơ hội giết ông thôi!”
Nghe thấy lời của Dương Chấn, mọi người ở đây đều sững người.
Mấy người Ngô Hùng Bá có hơi mờ mịt, không hiểu tại sao Dương Chấn lại nhắc Vương Hoa làm sao để đối phó bọn họ, như kiểu Dương Chấn không muốn Vương Hoa chết nhanh như vậy.
Ngay cả Vương Hoa cũng cảm thấy hơi khó tin, một mặt là sững sờ khi Dương Chấn lại chỉ điểm ông ta, một mặt khác là ông ta phát hiện Dương Chấn đã nhìn thấu át chủ bài của ông ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất