Cho dù trung giới cổ võ đã loạn cào cào, thành Bạch Hổ đã rất nguy hiểm, Dương Chấn vẫn bình tĩnh ở lại Cực Hỏa Tông tu luyện.
Một ngọn núi nhỏ ở đằng sau Cực Hỏa Tông có linh khí rất nồng đậm, là một nơi tuyệt vời để tu luyện, Dương Chấn trực tiếp ở lại chỗ này.
Trước khi bắt đầu tu luyện, Dương Chấn lấy ra mười chuỗi phật châu đó, đánh giá kỹ càng.
Những phật châu này trông giống hệt nhau, rất giống phật châu bình thường, không thi triển thần thức nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện sự ảo diệu trong những phật châu này.
Bề ngoài của phật châu không nhìn thấy linh khí gì, nhưng bên trong lại dồi dào linh khí, đây có lẽ là lý do khi cùng lúc vận chuyển chúng thì có thể di chuyển Cực Hỏa Tông.
Có điều, Vương Hoa biết sử dụng thế nào, thông qua bí thuật có thể chuyển Cực Hỏa Tông tới chỗ khác, thậm chí trực tiếp chuyển thành Huyền Vũ tới thành Bạch Hổ.
Nhưng Dương Chấn chỉ có thể dùng cách đơn giản thô bạo nhất, rót linh lực khủng khiếp vào những phật châu này, từ đó có thể nâng Cực Hỏa Tông dễ dàng hơn chút, nhưng nếu kêu anh trực tiếp di chuyển Cực Hỏa Tông về thành Huyền Vũ giống như lúc nó đến, chuyện này anh không thể làm được.
Dương Chấn thầm nói trong lòng: “Nếu có thể làm được như Vương Hoa, di chuyển tông môn một cách tự do thì tốt rồi.
Dù sao nếu có thể có khả năng này, anh cũng có thể trực tiếp di chuyển Cực Hỏa Tông ra ngoài, chấn nhiếp tông môn của kẻ thù.
Gần như không cần tốn sức, chỉ cần di chuyển Cực Hỏa Tông tới đó, trực tiếp đè lên tông môn của kẻ địch.
Cuối cùng, Dương Chấn cũng không thể nghiên cứu rõ được những phật châu này, anh chỉ đành để hết phật châu ở trước mặt, đợi thôn phệ linh khí bên trong để gia tăng tu vi.
“Nơi này có linh khí nồng đậm như vậy, chắc đủ để đánh thức tên đó...
Sau khi Dương Chấn để phật châu trong tay xuống thì lẩm bẩm.
Sau đó, Dương Chấn lấy ra một cái lọ sứ từ trong nhẫn Đế Giới, chính là cái lọ nhốt tàn hồn của Lang Vương của Thị Huyết Lang Tộc.
Lang Vương từng cực kỳ khủng bố, hiện nay cũng chỉ là một tia tàn hồn có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Dương Chấn căn bản không lo lắng nó có thể gây nguy hiểm gì cho người khác, anh trực tiếp mở nắp thả tia tàn hồn đó ra.
Lúc này, tia tàn hồn đó vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
Đầu ngón tay của Dương Chấn tỏa ra một đạo linh khí, sau đó đánh vào tia tàn hồn đó.
“Tên này chắc chắn biết bí mật của viên đá đó, chỉ cần nó tỉnh lại, mình chắc có thể thôn phệ linh khí khủng khiếp bên trong viên đá đó!”
Dương Chấn lẩm bẩm một tiếng, sau đó ngồi khoanh chân, bắt đầu vận chuyển linh khí ở xung quanh.
Những ngày này, Dương Chấn luôn nghĩ tới viên đá quỷ dị mà anh tìm được ở trong cung điện dưới nước của Lang Vương lúc ban đầu.
Linh khí ẩn chứa trong viên đá đó khiến Dương Chấn cảm thấy rất sốc, nó đủ để tu vi của anh đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh.
Nhưng anh dùng mọi thủ đoạn cũng không thể mở viên đá quỷ dị đó ra được, không thể thôn phệ linh khí khủng bố bên trong nên anh mới lấy tàn hồn của Lang Vương ra, thử khiến tên đó nhanh chóng tỉnh lại.
Dương Chấn ở đây tu luyện một tuần, linh khí trong ngọn núi nhỏ sắp bị anh hút cạn, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh.
Dương Chấn nhíu mày, cảm thán trong lòng: “Lẽ nào tu vi của mình sẽ kẹt mãi ở đây, không thể tịnh tiến sao?”
Dương Chấn tu luyện vô số lần, lần nào cũng cảm thấy xiềng xích đó sắp bị phá, nhưng anh mãi không thể phá được, điều này khiến anh cảm thấy rất bất lực.
Khi Dương Chấn đang trầm tư, tia tàn hồn đó của Lang Vương lại chạy trốn với tốc độ cực nhanh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất