Dương Chấn mải nghĩ chuyện không thể đột phá, không có chú ý tới tia tàn hồn đó của Lang Vương.
Kết quả, tia tàn hồn đó ở một nơi tràn ngập linh khí như này đã tỉnh lại từ lâu, nó phát hiện mình ở trước mặt Dương Chấn.
Vì vậy, nó nhân lúc Dương Chấn không chú ý, lập tức chọn chạy trốn.
Lang Vương rất rõ sự khủng khiếp của Dương Chấn, lúc đầu nhục thân bị hủy, nó vốn tưởng thần hồn của nó cũng đã bị Dương Chấn bóp tan.
Kết quả lúc này tỉnh lại, nó phát hiện Dương Chấn giữ lại một tia tàn hồn của nó, điều này khiến nó bỗng nhìn thấy hy vọng.
Dù sao, chỉ cần còn một tia tàn hồn tồn tại, sau này tu luyện lại, đợi tu vi tăng lên, tìm được một thế thân phù hợp, nó vẫn có thể thông qua đoạt xá, có được cơ thể mới.
Tới lúc đó, nó vẫn có thể là Lang Vương cường thế, thậm chí có khả năng xây dựng lại được một thế lực khủng bố như Thị Huyết Lang Tộc.
Có điều, điều kiện của tất cả điều này là nó phải chạy thoát khỏi tay Dương Chấn trước đã, nếu không tất cả đều chỉ là ảo tưởng.
Lang Vương rất rõ, Dương Chấn giữ lại tàn hồn của nó, không phải vì để nó đoạt xá trở nên mạnh hơn rồi tự mình xây dựng đội ngũ, chỉ cần ở trong tay Dương Chấn, ngày tháng sau này chỉ có thể làm tay sai của Dương Chấn.
Vậy nên sau khi Lang Vương tỉnh lại, nó chộp lấy khoảnh khắc Dương Chấn lơ đễnh, nó rất cẩn thận, cho dù tỉnh lại cũng không cử động, cho tới khi tìm được thời cơ tốt nhất mới nhanh chóng chạy đi, tốc độ đó thật sự nhanh như tia chớp.
Dương Chấn cũng không ngờ tên này lại tỉnh nhanh như vậy, hơn nữa sau khi nó tỉnh lại lại khôi phục nhanh như thế, vậy mà có thể nhanh chóng chạy trốn.
Dương Chấn không phòng bị, cứ nhìn tia tàn hồn của Lang Vương nhanh chóng chạy trốn dưới mí mắt, anh truy đuổi không ngừng ở đằng sau, bóng dáng hóa
thành một bóng đen.
Mọi người ở cửa phủ thành chủ ở sát bên thấy Dương Chấn tu luyện ở trong Cực Hỏa Tông lâu không ra ngoài, hôm nay lại lao ra khỏi Cực Hỏa Tông như tia chớp, giống như vội đi làm chuyện gì lớn.
Một đám người mặt mày ngơ ngác, không khỏi bàn tán: “Anh Dương có chuyện gì vậy? Mấy ngày không thấy anh ta, vừa nhìn thấy lại có dáng vẻ rất vội!”
“Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến anh Dương sốt ruột tới mức này, trước đây chưa từng thấy anh ta chạy nhanh như vậy!”
“Anh Dương tu luyện lâu như vậy, chắc dạo này đang tu luyện tốc độ, tôi đoán bây giờ anh ta chạy ra ngoài để thử nghiệm tốc độ của mình!”
Dương Chấn đâu biết suy đoán lúc này của mọi người về anh, hai mắt anh nhìn chằm chằm Lang Vương, không dám rời khỏi một giây.
Lang Vương biết rõ sự khủng bố của Dương Chấn, mà Dương Chấn cũng vậy, anh cũng rất rõ sự khủng bố và sự xảo trá của Lang Vương, lần này một khi để nó chạy mất, sau này muốn tìm được nó sẽ rất khó, còn khó hơn cả người bình thường lên trời.
Hơn nữa sau khi tên này khôi phục, chắc chắn sẽ mang tới tai họa rất lớn cho hành tinh này, Dương Chấn tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra.
Lang Vương thấy Dương Chấn đã phát hiện nó, bám sát đằng sau nó, nó cũng rất lo lắng, ra sức lao nhanh về phía trước, nói là lao nhanh, thực chất tốc độ đã hơn cả tia chớp.
Hiện nay Lang Vương chỉ là một tia tàn hồn nhưng tốc độ không yếu hơn lúc nó ở trạng thái đỉnh phong.
Khi hét, Dương Chấn đã rút Thiên Tử Kiếm ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất