Dương Chấn không khỏi nhíu mày: “Sao hả? Ngươi đang uy hiếp ta sao? Ta thấy ngươi chán sống rồi nhỉ? Ngươi đừng quên, tàn hồn này của ngươi cũng là ta giữ lại cho ngươi, ta muốn ngươi sống thì ngươi phải sống, khi ta muốn ngươi chết thì ngươi buộc phải chết!”
Lang Vương phẫn nộ, nghìn năm nay, nó đâu từng chịu sự sỉ nhục này, nó vô thức gầm lên với Dương Chấn: “Đồ khốn, ngươi...
Có điều, lời đã tới cửa miệng, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Dương Chấn, nó bỗng không dám nói nữa, nó cố gắng nặn ra nụ cười khó coi hơn cả khóc: “Ta... ta, ngươi... ngươi nói đúng, sau này mạng của ta là của ngươi, mọi chuyện đều nghe theo cậu Dương...
Dương Chấn lười đếm xỉa, một tàn hồn cỏn con, nếu không phải nó còn có chút giá trị lợi dụng, anh đã bóp tan từ lâu rồi.
Rất nhanh, tàn hồn của Lang Vương bị Dương Chấn mang trở về Cực Hỏa Tông.
Các đệ tử canh cửa của phủ thành chủ thấy Dương Chấn trở về, ai cũng có vẻ mặt nghi hoặc, có điều sau khi bọn họ nhìn thấy tàn hồn của Lang Vương bị Dương Chấn nắm trong tay thì ai cũng trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ cũng chỉ từng nghe nói tàn hồn của võ giả, nhưng chưa từng thấy tận mắt, dù sao đó là võ giả có thực lực rất khủng khiếp, tu vi cực cao mới có thể để lại tàn hồn, tiếp tục tu luyện đoạt xá.
Tuy nhiên, hiện nay bọn họ lại nhìn thấy một thứ có ngoại hình rất kinh khủng trong tay Dương Chấn, ở trong mắt bọn họ, Lang Vương hoàn toàn là một quái vật, có ngoại hình dữ tợn, một bộ răng nanh trắng hếu, một cặp mắt xếch chấn nhiếp lòng người.
Chỉ nhìn sơ qua, bọn họ đã nổi da gà, tim đập mạnh.
Mà đây chỉ là một tàn hồn, bọn họ không dám tưởng tượng, nếu khi nó còn nhục thân sẽ khủng khiếp tới cảnh giới nào.
Lúc này, bọn họ mới hiểu tại sao vừa rồi Dương Chấn lại vội vàng lao ra khỏi Cực Hỏa Tông, nếu thứ này chạy mất thì rất nguy hiểm.
“Hừ... Một lũ phế vật, nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa, ta móc mắt các ngươi ra!”
Vào lúc này, tàn hồn của Lang Vương buông lời uy hiếp đối với mấy đệ tử canh cửa của phủ thành chủ.
Giọng của nó rất khàn, thể hiện khí thế mãnh thú của nó, đồng thời còn không quên nhe răng múa vuốt với mấy đệ tử canh cửa.
Mấy đệ tử canh cửa đâu từng gặp cảnh tượng này, bọn họ căn bản không ngờ tên này lại hung hăng tới vậy, ở trong tay Dương Chấn còn dám uy hiếp bọn họ, bọn họ bỗng chốc bị dọa lùi lại mấy bước.
Hành vi của Lang Vương lập tức khiến Dương Chấn bất mãn, Dương Chấn tức giận nói: “Ngươi còn dám nói nhảm nữa, bây giờ ta bóp chết ngươi!”
Lang Vương hống hách lập tức im miệng, không dám nói thêm một chữ, chỉ có thể dùng ánh mắt hung dữ nhìn những đệ tử canh cửa đó.
Nó rõ ràng cho rằng Dương Chấn vì những đệ tử canh cửa này mới quát nó, lúc này nó chỉ có thể dùng ánh mắt để phát tiết sự bất mãn trong lòng.
Dương Chấn cũng lười so đo, dù sao nó của lúc này, ở trong tay Dương Chấn căn bản không thể nhảy nhót được nữa.
Dương Chấn không trách những đệ tử canh cửa này, anh bình tĩnh trả lời: “Đây chỉ là tàn hồn của một con nghiệt súc, các người không cần sợ, nếu nó dám làm càn, tôi trực tiếp bóp chết nó là được, hơn nữa các người cũng có năng lực trực tiếp bóp nát nó...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất