Nghe thấy lời của Dương Chấn, mọi người đều sững người.
Dù sao Mã Thế Long này nhìn trông có ý muốn kết giao, không có ý gì khác.
Ngay cả Mã Thế Long cũng hơi sững người, không ngờ Dương Chấn lại thẳng như vậy.
Có điều, Mã Thế Long không nói ra mục đích thật, mà cười nói: “Ý của tôi, lẽ nào cậu Dương không nhìn ra? Tôi đương nhiên là vì để kết bạn với thiếu niên tuổi trẻ tài cao như cậu Dương!”
Nghe vậy, Ngô Hùng Bá vội vàng ở bên tai Dương Chấn, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được mà khẽ nhắc nhở: “Cậu Dương, cậu tuyệt đối đừng để lão hồ ly này lừa, loại người này không thể kết bạn được!”
Ngô Hùng Bá dù sao cũng là người có địa vị cao ở trong trung giới cổ võ, cho dù ông ta ở thành Bạch Hổ nhưng chuyện liên quan tới ba đại thành còn lại, ông ta đều rất rõ.
Ngô Hùng Bá rất rõ con người và tính cách của Mã Thế Long.
Ông ta lo lắng Dương Chấn sẽ thật sự kết giao với Mã Thế Long, dù sao thái độ lúc này của Mã Thế Long trông rất chân thành, nếu không phải do ông ta quá hiểu Mã Thế Long, ông ta cũng sắp tin Mã Thế Long chỉ tới tìm Dương Chấn để kết bạn.
Dương Chấn có thể đi tới ngày hôm nay, năng lực nhìn người đương nhiên không tệ, sao anh có thể dễ dàng tin tưởng Mã Thế Long được chứ.
Hơn nữa, Dương Chấn cũng không thiếu bạn bè, anh căn bản không có hứng thú kết bạn.
Hiện nay anh chỉ muốn nhanh chóng gia tăng tu vi, dù sao kết giới của thượng giới cổ võ có thể bị vỡ bất cứ lúc nào, anh chỉ muốn bảo vệ người bên cạnh, ngăn chặn những cường giả của thượng giới cổ võ đó.
Ở trong mắt Dương Chấn, chỉ khi người đó thật sự muốn cùng nhau ngăn chặn cường giả của thượng giới cổ võ mới tính là quan hệ hợp tác, chứ chưa thể tính là bạn.
Mà Mã Thế Long trước mắt dẫn theo các tông chủ ở thành Huyền Vũ tới đây, rõ ràng không phải vì để liên thủ với anh ngăn chặn thượng giới cổ võ, Dương Chấn sao có thể bằng lòng kết bạn với ông ta.
Sau đó, ánh mắt của Dương Chấn nhìn sang Mã Thế Long, anh bình tĩnh nói: “Kết bạn thì không cần, có chuyện gì ông cứ nói thẳng, không có chuyện gì thì rời đi!"
Mã Thế Long nhíu mày, dám không nể mặt ông ta, ở trong trung giới cổ võ này, cũng chỉ có Dương Chấn thôi.
Thái độ của Dương Chấn khiến Mã Thế Long cảm thấy rất không vui, nhưng Mã Thế Long cũng không nổi nóng, chỉ nở nụ cười không có ý tốt của ông ta.
Rõ ràng, Mã Thế Long này giống như Dương Chấn suy đoán, ông ta tới thành Bạch Hổ không phải vì để đòi lời giải thích cho Cực Hỏa Tông, càng không đơn thuần chỉ để kết bạn với Dương Chấn, mà có mục đích khác.
Sau khi Dương Chấn nhiều lần hạ lệnh đuổi khách, Mã Thế Long cũng không diễn nữa, ông ta nói thẳng: “Tôi thấy cậu Dương cũng là một người thẳng thắn, vậy tôi cũng không vòng vo với Cậu Dương nữa.
“Lần này tôi đến chỉ muốn lấy lại một thứ vốn thuộc về chúng tôi đi!”
Nghe vậy, Dương Chấn híp mắt lại, trong lòng rất không vui, anh và Mã Thế Long cùng với các tông chủ ở đây chỉ mới gặp nhau lần đầu, cũng chưa từng lấy thứ gì của bọn họ.
Mà bây giờ Mã Thế Long này lại nói muốn lấy đi thứ thuộc về bọn họ, rõ ràng bọn họ muốn có được bảo vật của Dương Chấn hoặc Ngô Hùng Bá.
biết nói đùa, thứ đồ to như vậy đã bày ở đây rồi, cậu lại nói không lấy? Tôi thấy Cậu Dương mở mắt nói vớ vẩn!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất