Mã Thế Long nói xong thì đưa tay chỉ về Cực Hỏa Tông ở đằng sau Dương Chấn.
Sắc mặt của Dương Chấn bỗng tối đi, Cực Hỏa Tông này là Vương Hoa tự đưa tới, cho dù bảo vật ở bên trong đều đã bị di chuyển vào phủ thành chủ bên cạnh, nhưng Dương Chấn tuyệt đối sẽ không dễ dàng để người khác mang Cực Hỏa Tông đi.
Vương Hoa đã chết, Cực Hỏa Tông rơi xuống đây, cũng coi như là sự trừng phạt đối với Cực Hỏa Tông.
Nếu để bọn họ mang Cực Hỏa Tông đi, sức uy nhiếp của Dương Chấn anh và phủ thành chủ của thành Bạch Hổ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Giữ Cực Hỏa Tông lại đây, đại biểu cho uy nghiêm của Dương Chấn và phủ thành chủ.
Lúc này Mã Thế Long chỉ vào Cực Hỏa Tông, rõ ràng là muốn mang Cực Hỏa Tông đi, Dương Chấn tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra.
Dương Chấn bỗng lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, kết cục của Cực Hỏa Tông là do Vương Hoa tự chuốc lấy, tự Vương Hoa đưa tới tận cửa, bây giờ Mã tông chủ muốn mang Cực Hỏa Tông đi thì có hơi không phù hợp lắm đâu!”
Tuy giao thủ, Dương Chấn chưa chắc là đối thủ của nhiều tông chủ liên thủ, nhưng ở mặt khí thế, Dương Chấn không yếu, thái độ rất kiên định, đối mặt với nhiều cường giả, trên mặt anh không hề sợ hãi.
Sắc mặt của Mã Thế Long càng lúc càng lạnh lùng, Dương Chấn không để ông ta vào mắt.
Có điều, sau khi Mã Thế Long nghe xong thì lại cười, ông ta nói tiếp: “Cậu chắc đã hiểu lầm, nếu Cực Hỏa Tông này tự đưa tới tận cửa, tôi chắc chắn sẽ không lấy lại.
“Dù sao chỉ là một tông môn phế vật bị diệt môn mà thôi, tôi mang về cũng chả có tác dụng gì?
“Chỉ có điều, lúc đầu Vương Hoa đã mượn một vài bảo vật của chúng tôi, hiện nay ông ta chết rồi, chúng tôi đương nhiên phải tự mình lấy lại những bảo vật đó, còn về những bảo vật khác của Cực Hỏa Tông, đương nhiên đều thuộc về cậu!”
Lúc này Dương Chấn mới hiểu, Mã Thế Long không phải muốn mang Cực Hỏa Tông đi, nhưng đồ có thể khiến Mã Thế Long đích thân tới tận cửa đòi lại, rõ ràng rất quý giá.
Đầu óc Dương Chấn nhanh chóng xoay chuyển, mỗi một bảo vật của Cực Hỏa Tông đều vụt qua trong đầu anh.
Rất nhanh, Dương Chấn đã đoán được Mã Thế Long muốn thứ gì, nhưng thứ đó đối với Dương Chấn cũng là một bảo vật không tệ, Dương Chấn đương nhiên không thể trả lại cho Mã Thế Long.
Cho dù thứ đó là của Mã Thế Long, nhưng Mã Thế Long cho Vương Hoa mượn, cũng là dùng để đối phó phủ thành chủ, Dương Chấn không tìm Mã Thế Long ông ta gây sự đã tốt lắm rồi, sao anh có thể trả thứ đó cho ông ta chứ.
Huống hồ, thứ đó rất có khả năng không phải của Mã Thế Long, mà Mã Thế Long nhìn thấy Cực Hỏa Tông bị diệt mới muốn nhân cơ hội cướp đoạt nó mà thôi.
Bất luận là nguyên nhân gì, Dương Chấn càng không thể giao thứ đó cho Mã Thế Long.
Sau đó, Dương Chấn nói với vẻ điềm nhiên: “Cực Hỏa Tông chỉ có một ít linh thạch và đan dược vớ vẩn, chúng đều đã bị chúng tôi sử dụng hết rồi, hiện nay đã không còn bảo vật gì nữa!”
Mã Thế Long đương nhiên biết thứ đó vẫn còn, ông ta lập tức không vui nói: “Dương Chấn, cậu bớt diễn trước mặt tôi đi, cậu biết tôi muốn thứ gì, cậu mau giao ra đi, tôi nể tình cậu cũng là một nhân tài, không muốn làm khó cậu!”
“Tôi chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về tôi, giữa chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng”
Nếu Mã Thế Long đã không muốn diễn nữa, khí tức của Dương Chấn cũng lập tức tăng vọt, anh lạnh lùng nói: “Tôi không thể giao ra thứ đó, ông chết tâm đi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất