Nghe thấy những lời nói dửng dưng này của Dương Chấn, nụ cười trên mặt Mã Thế Long lập tức cứng ngắc.
Mã Thế Long căn bản không ngờ ông ta uy hiếp dụ dỗ cả nửa ngày lại đổi lại thái độ kiêu ngạo này của Dương Chấn.
Mã Thế Long tức giận nói: “Oắt con, tôi khuyên cậu đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cậu có biết có bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn trở thành trưởng lão của Vạn Long Tông chúng tôi không?”
Dương Chấn không hề nể mặt mà cắt ngang lời của Mã Thế Long: “Muốn động thủ thì mau động thủ, không dám động thủ thì cút ngay, tôi không động thủ, nhưng tôi không dám bảo đảm thanh kiếm trong tay tôi liệu có muốn thôn phệ máu không!”
Dương Chấn vừa nói xong đã rút Thiên Tử Kiếm trong tay ra.
Thiên Tử kiếm tản ra hàn mang chói mắt, khí tức ở thân kiếm cực kỳ khủng bố, cùng lúc đó nó hơi rung lên, phát ra tiếng kêu khẽ, như kiểu khát khao có được tinh huyết để nuôi kiếm.
Cảm nhận được hàn khí tản ra từ trong Thiên Tử kiếm, Mã Thế Long cảm thấy có hàn ý đi từ lòng bàn chân xộc lên thiên linh cái.
Tuy Mã Thế Long lần đầu nhìn thấy Thiên Tử kiếm, nhưng lời đồn liên quan tới Thiên Tử kiếm ở trung giới cổ võ, Mã Thế Long cũng từng nghe rất nhiều, ông ta đương nhiên biết rõ uy lực khủng khiếp của Thiên Tử kiếm.
Thực lực mà Dương Chấn thể hiện trước đó đủ để khiến ông ta run rẩy, lúc này Dương Chấn lại rút Thiên Tử kiếm ra, lời nói hống hách tới cửa miệng của Mã Thế Long cũng phải cố nuốt trở lại.
Ông ta không dám tự tin cho rằng ông ta sẽ là đối thủ của Dương Chấn.
Dù sao Thiên Tử kiếm này chỉ nhìn một cái đã khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.
Lúc này Dương Chấn rút Thiên Tử kiếm ra, một mặt là lo lắng Mã Thế Long sẽ đột nhiên động thủ, vậy nên đã chuẩn bị trước, mặt khác là để chấn nhiếp Mã The Long.
Lúc này rất rõ ràng, sau khi Mã Thế Long thấy anh rút Thiên Tử kiếm ra thì rén hoàn toàn, ông ta không dám nói câu nào nữa.
Có điều, trong các tông chủ của thành Huyền Vũ ở sau lưng Mã Thế Long vẫn có một số kẻ cứng đầu.
Có người thấy dáng vẻ bức người của Dương Chấn thì không nhịn được tức giận nói: “Mã tông chủ, chúng ta không bằng liều với cậu ta, tôi không tin nhiều cường giả như chúng ta liên thủ mà lại không đối phó được một mình cậu ta!”
Sau đó, lập tức có tông chủ khác phụ họa: “Không sai, mọi người liều với cậu ta đi, mỗi người chúng ta một bãi nước bọt cũng đủ để dìm chết cậu ta rồi!”
“Trung giới cổ võ của chúng ta không cho phép loại yêu nghiệt này tồn tại, là cường giả của trung giới cổ võ, chúng ta có nghĩa vụ giết cậu ta!”
Ngay lập tức, khí thế của toàn bộ cường giả thành Huyền Vũ tăng vọt, lũ lượt gào to: “Giết! Giết! Giết...
Thấy vậy, Dương Chấn bỗng trở nên lo lắng, nếu những tên này thật sự động thủ, anh không có sức ngăn cản.
Cho dù anh có thực lực để chạy thoát, nhưng đám người Ngô Hùng Bá sẽ bị liên lụy, Dương Chấn đương nhiên không thể bỏ lại bọn họ.
Ngay lập tức, Dương Chấn truyền hết linh khí còn sót lại trong cơ thể vào trong Thiên Tử kiếm.
Dương Chấn giơ cao Thiên Tử kiếm, dáng vẻ muốn động thủ, mà Thiên Tử kiếm lập tức phát ra âm thanh sắc bén, giống như tiếng rồng gầm.
“Uỳnh uỳnh uỳnh...
Sau đó, bầu trời phủ kín mây đen, gió lạnh rít gào, sắc trời tối đi.
Sắc trời âm u giống như đang nói với mọi người, sắp xảy ra một trận chém giết.
Các cường giả của thành Huyền Vũ vốn còn đầy khí thế, hỗ tiếng vang trời, bỗng chốc âm thanh càng lúc càng bé, rõ ràng bọn họ không có tự tin.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm ầm...”
Nhìn thấy cảnh này, mọi người tại đó đều bị dọa tới mức không dám thở mạnh, trong mắt mọi người tràn ngập sự sợ hãi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất