Lúc này, lưng của Mã Thế Long toát mồ hôi lạnh.
Nhất là khi nhìn thấy đồng đội bên cạnh người này rén hơn người kia, ngay cả người đứng cùng với ông ta còn chả có, trong lòng ông ta chửi một lũ phế vật.
Mã Thế Long rất rõ, nếu Dương Chấn thật sự động thủ, những đồng đội bên cạnh ông ta chắc chắn sẽ nhanh hơn bất cứ ai.
Lúc này, Mã Thế Long đã rất hối hận khi mình vừa rồi quá hống hách, hối hận khi không giống những người đó, lùi lại sớm, bây giờ ông ta muốn lùi nhưng hai chân đã không nghe lời nữa.
Mã Thế Long cũng cưỡng chế truyền linh khí vào hai chân, lúc này mới khiến ông ta trông không mất hồn, nếu không hai chân của ông ta đã run rẩy như chạm vào điện.
Tuy nhiên, điều mà Mã Thế Long không biết là lúc này Dương Chấn cũng căng thẳng giống như ông ta.
Dương Chấn trông vô cùng bá đạo, toàn thân tràn ngập khí tức vương giả nhưng trong lòng cũng đang lo lắng Mã Thế Long sẽ động thủ.
Chỉ có điều, vì để bảo vệ phủ thành chủ và không để những người này nhìn thấu thực lực thật sự của mình, Dương Chấn không thể không cố gắng gượng, cố tỏ ra cường thế.
Vào lúc này, Dương Chấn phát hiện sự sợ hãi sâu trong ánh mắt của Mã Thế Long.
Dương Chấn đương nhiên biết anh đã chấn nhiếp được Mã Thế Long, vì vậy anh lạnh lùng nhìn Mã Thế Long, lạnh giọng nói: “Cọ xát với tôi, ông cho rằng rất mất mặt sao?”
Dương Chấn của lúc này có dáng vẻ sẽ ra tay với Mã Thế Long bất cứ lúc nào.
Mã Thế Long lập tức rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, nói đúng không được, nói không cũng không được, trên trán bỗng xuất hiện mồ hôi hột.
Cuối cùng, Mã Thế Long hít sâu một hơi, lấy can đảm hạ giọng nói với Dương Chấn: “Dương Chấn, tôi khuyên cậu làm việc đừng quá dồn ép, Mã Thế Long tôi cũng không phải kẻ ăn chay!”
“Hôm nay tôi cũng chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về tôi thôi, giữa chúng ta cũng không có ân oán gì, không cần thiết phải như vậy đâu.
Khi nói chuyện, Mã Thế Long rất căng thẳng, ông ta cũng âm thầm vận chuyển linh khí, chuẩn bị sẵn sàng phản kích Dương Chấn bất cứ lúc nào.
Có điều, lúc này Dương Chấn đâu có thực lực đã tấn công ông ta.
Dương Chấn gắn giọng nói: “Nếu tôi đoán không sai, thứ mà ông muốn chính là chuỗi phật châu của Vương Hoa nhỉ?”
Mã Thế Long cảm thấy rất bất ngờ khi Dương Chấn có thể đoán được thứ mà ông ta muốn, ông ta lập tức khẳng định nói: “Không sai! Nhưng không phải là một chuỗi, mà là mười chuỗi!”
Nghe được câu trả lời này, Dương Chấn không khỏi cười lạnh.
Anh ngay cả một chuỗi cũng không thể giao ra, tên này còn muốn mười chuỗi.
Mã Thế Long tưởng Dương Chấn bị khí thế của ông ta chấn nhiếp, muốn giao phật châu cho ông ta, sau đó ông ta nói tiếp: “Tôi khá thích nói chuyện với loại người thông minh như cậu, giữa chúng ta cũng không có ân oán gì, thật ra hoàn toàn có thể ngồi xuống, từ từ thương lượng!”
“Chỉ cần bây giờ cậu trả mười chuỗi phật châu cho tôi, sau này Dương Chấn cậu là bạn tốt nhất của Mã Thế Long tôi, tôi có thể cho cậu làm trưởng lão của Vạn Long Tông chúng tôi!”
“Đi theo tôi, sẽ tốt hơn đi theo những tên phế vật như Ngô Hùng Bá và Hà Thanh Long, hiện nay ở trung giới cổ võ, thành Huyền Vũ của chúng tôi mới là thế lực mạnh nhất!”
Chưa đợi Mã Thế Long nói tiếp, Dương Chấn đã cắt ngang lời của ông ta: “Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai, tôi sẽ không giao phật châu cho ông, ông không có tư cách có được nó, tôi cho ông cơ hội cuối cùng, mau dẫn người của ông cút đi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất