Không có kết giới trận pháp kiên cố trước đó, cửa lớn của phủ thành chủ lập tức bị phá hủy.
Cao Chính Xương dẫn mọi người tràn vào.
Mã Thế Long theo sát đằng sau, những người khác vội tiêu diệt đám người Ngô Hùng Bá, còn Mã Thế Long thì nhanh chóng tìm kiếm các tòa nhà của phủ thành chủ, suy đoán xem cây thảo dược đó của ông ta được giấu ở đâu.
Tuy nhiên, sau khi tất cả mọi người xông vào trong phủ thành chủ, lập tức ngây người.
Bởi vì cảnh tượng bên trong phủ thành chủ khác hoàn toàn với trong tưởng tượng của bọn họ, bọn họ vốn tưởng sau khi xông vào, Ngô Hùng Bá sẽ dẫn mọi người liều mạng với bọn họ, bọn họ đã có thể tưởng tượng cảnh tượng đại khai sát giới.
Kết quả, sau khi bọn họ xông vào, trong phủ thành chủ rộng lớn này lại không có một ai, chỉ còn lại những tòa kiến trúc.
“Ngô Hùng Bá! Hà Thanh Long! Các người cút ra đây cho tôi!”
Cao Chính Xương nổi giận đùng đùng, lần nữa hét lên.
Nhưng bất luận Cao Chính Xương hét chửi như nào, vẫn không có ai xuất hiện.
Cao Chính Xương mắng chửi: “Tôi còn tưởng những người này dạn đòn lắm, không ngờ lại là một lũ phế vật, trực tiếp ẩn đi, đợi sau khi tôi lôi các người ra sẽ từ từ dạy dỗ các người!”
Sau đó, Cao Chính Xương phất tay, ra lệnh: “Đào ba tấc đất cũng phải lôi lũ phế vật này ra cho tôi, đừng bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào...
Vào lúc này, sau khi ánh mắt của Bạch Ưng nhanh chóng quét một vòng, ông ta nhíu mày, cắt ngang lời nói của Cao Chính Xương: “Bên trong đã không còn ai
nữa, tất cả chạy hết rồi!”
Nghe thấy lời của Bạch Ưng, Cao Chính Xương bỗng sững người.
“Chuyện này... sao có thể chứ? Chúng ta bao vây ở bên ngoài, cho dù bọn họ mọc cánh bay, chúng ta cũng có thể nhìn thấy chứ!”
Mặt mày Cao Chính Xương đơ ra, ông ta không thể tin sự thật này, nhưng lời này lại được nói ra từ miệng của Bạch Ưng, ông ta không thể không tin.
Bạch Ưng nhìn ra sự nghi ngờ của Cao Chính Xương, bèn nhắc nhở: “Chứng tỏ trong phủ thành chủ này có thông đạo mật thất để chạy trốn, bọn họ đã chạy từ lâu rồi, giờ mau đi tìm lối vào của thông đạo đó đi!”
Bạch Ưng vừa nghĩ tới chuyện người trong phủ thành chủ chuồn đi ngay trước mí mắt của bọn họ, điều này khiến ông ta ít nhiều cũng có hơi mất mặt.
Dù sao ông ta là cường giả tới từ thượng giới cổ võ, chỉ cần là con kiến mà ông ta muốn giết, vậy thì chắc chắn chỉ có một con đường chết, kết quả bây giờ lại để cho con kiến ở trong mắt ông ta chạy hết.
Vì vậy, Bạch Ưng vì để chứng minh không phải do tu vi của ông ta yếu mới để những người này chạy mất, ông ta bèn giải thích: “Vừa rồi cũng là do tôi sơ ý, không ngờ những người này lại bỏ chạy!”
Nghe thấy lời của Bạch Ưng, Cao Chính Xương không dám gào mồm lên trách mắng giống như đối với Cao Thương trước đó, ông ta lập tức cúi người, cố gắng nặn ra nụ cười, cố gắng khiến ông ta trông rất kính nể Bạch Ưng.
Cao Chính Xương nói: “Ngài Bạch Ưng, chuyện này không thể trách ngài được, đều do những tên khốn đó quá gian xảo, ngài không cần tự trách, tôi sẽ không trách ngài!”
Tuy nhiên, điều khiến Cao Chính Xương bất ngờ là lời lấy lòng của ông ta không thể đổi lại sự coi trọng của Bạch Ưng đối với ông ta.
Ngược lại vẻ mặt của Bạch Ưng tối sầm lại, trên người còn phóng thích một cỗ sát cơ đáng sợ, không hề nể nang Cao Chính Xương, ông ta lạnh lùng nói: “Tôi chỉ giải thích một câu mà thôi, chứ không phải có ý xin lỗi ông!”
Khóe miệng của Cao Chính Xương giật mạnh, bị dọa tới mức mặt mày toát mồ hôi hột, ông ta cúi người thấp hơn, hoảng hốt giải thích: “Ngài Bạch Ưng, tôi không có ý đó, tôi... tôi... tôi biết sai rồi...
“Hôm nay, tôi đã ra tay một lần, vậy nên tôi sẽ chỉ ra tay giúp các người hai lần cuối cùng nữa, ông tốt nhất nên trân trọng hai cơ hội cuối cùng này!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất