"Đừng...
Trương Hoành thấy mình không thể ngăn cản Dương Chấn bằng tay thì lập tức hồn vía lên mây, gào khóc thảm thiết.
Mọi người có mặt đều sững sờ. Bọn họ nghĩ rằng Dương Chấn chỉ muốn dọa Trương Hoành. Cho dù anh có mạnh đến đâu cũng không dám thật sự giết chết Trương Hoành.
Dù sao, những nhân vật thu mua dược liệu sau lưng Trương Hoành cũng không đơn giản. Trong mắt bọn họ, những người đó mạnh mẽ như thần thánh.
Nhưng bọn họ không ngờ Dương Chấn dám thật sự động thủ giết Trương Hoành.
Đến lúc này, bọn họ mới thấy được Dương Chấn điên cuồng đến mức nào. Trong mắt bọn họ, Dương Chấn chẳng khác nào một kẻ điên.
Đúng lúc chân Dương Chấn chạm vào chóp mũi Trương Hoành, Lưu Ngữ Yên mới hoàn hồn. Cô ta cố gắng hết sức lực lớn tiếng ngăn cản: "Anh Chấn, dừng lại!"
Lưu Ngữ Yên suýt chút nữa bị cảnh tượng trước mắt dọa chết, dưới chân Dương Chấn, đó chính là cốc chủ của Thần Dược Cốc.
Mặc dù sau khi Trương Hoành bị giết, không ai trong Thần Dược Cốc dám bắt nạt Lưu Ngữ Yên, nhưng Lưu Ngữ Yên cũng biết được sự đáng sợ của những nhân vật thu mua dược liệu sau lưng Trương Hoành.
Lưu Ngữ Yên biết thực lực của Dương Chấn, nhưng cô ta cũng biết thực lực của những người mua dược liệu. Cô ta rất lo lắng Dương Chấn sẽ vì vậy mà gặp rắc rối.
Dương Chấn vốn dĩ mang khí thế dù Thiên Vương có đến cũng nhất định sẽ giết chết Trương Hoành, nhưng khi nghe thấy Lưu Ngữ Yên ngăn cản, anh vẫn kịp thời dừng chân lại.
Mặc dù vậy, xương sống mũi của Trương Hoành cũng đã bị đạp gãy.
"A..."
Trương Hoành lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, không biết là đau hay là sợ hãi, dù sao ông ta cũng vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh.
Chỉ cần Lưu Ngữ Yên gọi chậm nửa giây thì Trương Hoành chắc chắn đã trở thành một cái xác không hồn.
Dương Chấn khó hiểu nhìn Lưu Ngữ Yên.
Lưu Ngữ Yên vội vàng dùng giọng điệu cầu khẩn nói với Dương Chấn: "Dương Chấn, anh bình tĩnh lại đi, nhất định không được giết ông ta, tôi cầu xin anh, đừng hỏi tại sao, chỉ cần đừng giết ông ta, để ông ta sống là được!"
Nhìn thấy Lưu Ngữ Yên đáng thương khổ sở cầu xin, Dương Chấn hơi do dự, cuối cùng cũng thu chân lại.
Nếu Dương Chấn chỉ có một mình thì đương nhiên sẽ không quản nhiều như vậy, lần đầu tiên trở về trước cửa nhà Lưu Ngữ Yên chắc chắn sẽ quả quyết diệt trừ Trương Hoành.
Nhưng tu vi hiện tại của anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nên anh thật sự không thể làm ra chuyện gì quá mức.
Trương Hoành lập tức như nhận được đại xá. Ông ta thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại, ống quần và mặt đất chỗ ông ta ngồi đều ướt sũng. Người này rõ ràng đã bị dọa tè ra quần.
Lúc này, Dương Chấn lạnh lùng nói: "Tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó tránh!"
Dương Chấn vừa vừa dứt, trong lòng Trương Hoành lập tức dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Nhưng Trương Hoành còn chưa kịp phản ứng, Dương Chấn đã hung hăng đạp chân lên một cánh tay của Trương Hoành.
"Rắc!"
Tiếng xương gãy giòn tan khiến tất cả những người có mặt đều run rẩy.
Ngay cả mí mắt của ba vị lão gia lúc này cũng giật dữ dội. Bọn họ không ngờ Dương Chấn lại mạnh mẽ đến vậy, thủ đoạn còn tàn nhẫn đến thế.
Trương Hoành lập tức ôm lấy cánh tay gãy của mình, đau đớn đến kêu cha gọi mẹ trên mặt đất, nhưng không ai dám tới giúp ông ta.
Suy cho cùng, ngay cả cốc chủ lợi hại nhất trong mắt bọn họ cũng bị đạp gãy tay, bọn họ không muốn mình cũng mất đi một cánh tay.
"May mà chúng ta dừng lại kịp thời, nếu không bây giờ cũng phải chịu cảnh bị đạp gãy tay rồi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất