Trong lúc mọi người đang bàn tán, Dương Chấn lại bước nhanh về phía Trương Tiểu Cường. 

Trương Tiểu Cường sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy dữ dội. Anh ta vội vã bò về phía sau, nhưng rất nhanh bị bức tường nhà tranh đổ nát của Lưu Ngữ Yên chặn lại. 

"Anh. . . anh định làm gì? Đừng tới đây. Anh đã làm gãy một tay của tôi và cha tôi rồi, anh còn muốn làm gì nữa? Cầu xin anh đừng qua đây, tôi thật sự biết sai rồi!" 

"Xin đừng giết tôi, những người sau lưng cha tôi cũng rất quan tâm đến tôi, anh không thể giết tôi được!" 

Trương Tiểu Cường vốn kiêu ngạo, sau khi gặp được Dương Chấn lại chỉ có thể cầu xin tha thứ, còn đâu dáng vẻ oai phong thường ngày. 

Thấy Dương Chấn vẫn đang tiến về phía mình, Trương Tiểu Cường đột nhiên nảy ra một ý, cho rằng sở dĩ Dương Chấn không giết cha mình Trương Hoành, chắc hẳn là vì sợ những người sau lưng Trương Hoành. 

Cho nên, Trương Tiểu Cường chọn đổ hết trách nhiệm lên đầu Trương Hoành. Vì Dương Chấn không dám giết Trương Hoành, vậy thì cứ để Trương Hoành gánh hết mọi chuyện thay mình. 

"Cha tôi bảo tôi làm như vậy. Tôi đã khuyên ông ấy rồi, cho dù Lưu Ngữ Yên có giấu đàn ông trong nhà, chúng ta cũng không nên xen vào. Dù sao đó cũng là cuộc sống riêng của Lưu Ngữ Yên. Nhưng cha tôi không nghe tôi!" 

"Cha tôi muốn tôi đến dạy cho đám người Lưu Ngữ Yên khác một bài học, giết chết Lưu Vũ Hàng và Nhị Trụ, để ông ấy có thể khẳng định quyền lực trước mặt mọi người trong Thần Dược Cốc, hơn nữa có thể hung hăng đạp ba vị lão gia xuống chân" 

"Thật ra cha tôi đã bảo tôi làm vậy. Tôi đã kể hết mọi chuyện cho anh biết rồi. Cầu xin anh nương tay, hãy tha cho tôi đi!" 

Trương Hoành tức giận đến mức suýt ngất đi sau khi nghe Trương Tiểu Cường nói. Ông ta vất vả lắm mới nhờ Lưu Ngữ Yên khuyên nhủ mà giữ được một mạng, nhưng chính con trai ông ta lại bán đứng ông ta. 

Trương Hoành thầm kêu lên trong lòng: "Đúng là đứa con ngoan của mình. . " 

Lúc này, Dương Chấn đã bước đến trước mặt Trương Tiểu Cường. Trương Tiểu Cường không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục đổ trách nhiệm cho Trương Hoành. 

Trương Hoành lập tức nổi giận: "Thằng nghịch tử, mày đang nói linh tinh gì vậy? Tao ra lệnh cho mày làm vậy khi nào? Nếu không phải người khác báo với tao thì tao cũng không biết mày đến đây, thứ nghiệt súc này, mau quỳ xuống xin lỗi anh Chấn đi!" 

Lúc này, Trương Hoành đổi cách xưng hô với Dương Chấn thành "anh Chấn". Ông ta không biết tên của Dương Chấn là gì, nhưng nghe Lưu Ngữ Yên và Lưu Vũ Hàng gọi anh như vậy nên cũng bắt chước họ gọi anh là "anh Chấn". 

Trương Tiểu Cường hoàn hồn, lập tức cố gắng chịu đựng cơn đau xương sườn gãy, khó nhọc bò dậy quỳ xuống trước mặt Dương Chấn, vội vàng xin lỗi: "Anh. . . Anh Chấn, xin lỗi, tôi không nên khi dễ Lưu Ngữ Yên và những người khác, tôi không nên kiêu ngạo trước mặt anh. . ." 

Tuy Dương Chấn tha mạng cho Trương Hoành nhưng sát ý đối với Trương Tiểu Cường vẫn nồng đậm. Dương Chấn biết rõ mọi chuyện đều là do cái tên Trương Tiểu Cường này gây ra. 

Nhưng, Lưu Ngữ Yên lại thay Trương Tiểu Cường cầu xin tha thứ một lần nữa. Dương Chấn không còn cách nào khác ngoài việc thu lại sát ý của mình. 

Không phải Lưu Ngữ Yên đang khoe khoang mà do cô ta lo lắng Trương Hoành sẽ tìm đến những người thu mua dược liệu kia bảo trả thù giúp. Cô ta chỉ lo lắng cho Dương Chấn thôi. 

Dương Chấn đương nhiên hiểu rõ tất cả những điều này, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải hạ thủ lưu tình, nhưng vẫn quyết định phải dạy cho những người này một bài học. 

"Hôm nay tôi tha mạng cho anh, nhưng nếu anh đã ra tay với đám người Lưu Ngữ Yên thì hai tay này cũng không cần giữ lại nữa!" 

eyJpdiI6Ikt4K3RuV1lXUUZDOWgzUlFoQ3VZR3c9PSIsInZhbHVlIjoieU5wSXoweTM5cmM4Ums0TGNVYm1FeTNyOFhZRDE3bGY2VmtHRWs5S0s2SFdDTDcxaWJvQVhySExvVW9SVzB3aHJVdnU5TmhzdVp6TEhTS2pkbURNUTRcL1lwUW1FcUhJWUFLVTVlS1pEZEp0V0FcL3F1bEFZdTVXREc2UVI2UkRkMzVLTWltTmZPRklPbnZ2SDkzdm16NzhYa1BkY0VYa1JsXC9SdktMSnZVZGhDZFlySG11ak96YXo0WGJTT0Q0OWNqRVB3dzhqTmdiakVLMWxtMm9ZTkRXcmF6dXlycGJubStZWmpmSHF4OXRTQm03bGZOdW1WMWRHVm1WUTBCOTBCc2ljd0d1R3cxOUxVSklCSTNyU0xXdVU1MHhLcGltRElwRVhMcVBkTFRkWGh2bHdYRzdMMmFtQjFaclpjUCtjNWYiLCJtYWMiOiJmNTI1NjhjYTcxY2Y4ZjliZTViZWU0ZDNjNTQ0YjY2OGJkNWFkYTg3YzMyYTM5OGVlZWJhZGZmNzM1NjkyMTdkIn0=
eyJpdiI6IjRUK0RvSkdwMUk2c0F4aFMwcFhhWlE9PSIsInZhbHVlIjoiaElcL0EzMGl2RHZsc1pibGxPSUNaU1Q3dmFKelwvUEV1UmJid1B2U0RETkFsVlpWZ1RPWGdmY2RyYUptRkhzY0lrSWx1NnFnXC9nUnRoM01zaEFXU1d3NGFZUVwvc3hQQzFcL1ZrbjdCTE1mWHdaQ2JvUzZwXC9NcVhEQjdHU3BkbnNidUQ0a2ZqQTdQYm0wUWFXUjl4djk1QkpWdFh2TFU5bUJrcXZYalwvXC9JdElnUHFpc0hxZ3FHT05NMjJkMGR5UXdLQWRDc21UcUN5bTdzRjRwUWlUMTdWYlNpbWdUZVVxWGRIR2xQZ2ZUZWlKRUN3XC9uOEppbk5tQ1NWWmtSbkVoZmcxUENvV2ZhUVV2MXZXT2RST0ZsbE1TTmVhM0swXC9PR0NhdVlLXC81aTdPMEVodUhXNkkxa3FTaUZ1NHE4RTRTYjFZNiIsIm1hYyI6IjFmOTAwZWU1ODFkYzcxNGQ2ODRiNGUzYTFmMGMwMDkwMWIyY2JlZGRkNTkzZjhkMDNjOWRlM2ZlNjhhYzY5MWQifQ==

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy sợ hãi, ngay cả Lưu Vũ Hàng cũng bị dọa đến mức không dám lại gần Dương Chấn nữa.

Ads
';
Advertisement
x