Mặc dù Trương Hoành và Trương Tiểu Cường đã bị đánh cho tàn phế, nhưng cơn lửa giận của Dương Chấn vẫn không hề tiêu tan, ngược lại vì không giết được hai người mà trong lòng đầy căm phẫn.
Cảm nhận được sát khí lạnh lẽo của Dương Chấn, mọi người ở đây đều không dám lên tiếng nữa.
Lúc này bọn họ chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nhưng không có lệnh của Dương Chấn, bọn họ ngay cả động cũng không dám động, hai chân đều mềm nhũn run rẩy.
Dương Chấn hít sâu vài hơi, cuối cùng cũng kiềm chế được cơn tức giận trong lòng.
Trong giây phút này, Dương Chấn thậm chí còn có chút hận chính mình, hận tu vi của mình vẫn chưa khôi phục.
Nếu không, cho dù Lưu Ngữ Yên có đích thân cầu xin, Dương Chấn cũng sẽ giết sạch tất cả những kẻ dám bắt nạt Lưu Ngữ Yên.
"Bây giờ, còn ai dám trách Lưu Ngữ Yên vì đã giấu người trong nhà không?"
Ánh mắt lạnh lẽo của Dương Chấn quét qua tất cả mọi người có mặt.
Mọi người cũng không ngốc. Dương Chấn hung dữ đến mức ngay cả cốc chủ cũng bị anh đạp dưới chân hung hăng dạy dỗ, bọn họ còn dám nói nửa lời không vừa ý sao?
Dù sao bọn họ đến đây chỉ vì lệnh của Trương Hoành, bọn họ sỉ nhục Lưu Ngữ Yên cũng chỉ vì muốn lấy lòng Trương Hoành.
Bây giờ Lưu Ngữ Yên có một người đáng sợ như vậy chống lưng, bọn họ không dám kiêu ngạo nữa. Bọn họ thậm chí không dám liếc nhìn Dương Chấn, sợ sẽ chạm phải ánh mắt của Dương Chấn. Mọi người đều cúi đầu, không biết phải làm gì.
Trong lòng bọn họ vô cùng sợ hãi. Họ biết rằng Dương Chấn không giết Trương Hoành là vì sau lưng Trương Hoành có người chống lưng. Còn bọn họ chỉ là những người đáng thương vì miếng ăn hàng ngày mà liều mạng hái thuốc thôi, đâu có ai nguyện ý chống lưng cho bọn họ.
Bọn họ rất lo lắng Dương Chấn sẽ trút hết sát khí của mình đối với Trương Hoành và Trương Tiểu Cường lên người bọn họ.
Dương Chấn tức giận nói: "Lưu Ngữ Yên tốt bụng như vậy, chỉ vì giúp đỡ tôi nên mới để tôi tạm thời ở nhà họ một thời gian thôi. Bây giờ tôi cũng đã rời khỏi nhà họ rồi, nhưng tại sao các người vẫn còn hung hăng ép người, nhất định phải dồn cô ấy vào đường cùng?"
"Các người trơ mắt nhìn những người lương thiện thật thà này bị bắt nạt, không một ai nguyện ý đứng ra giúp họ cầu xin, vậy mà còn muốn dậu đổ bìm leo, còn muốn tiếp tục sỉ nhục họ. Các người còn chút nhân tính nào không? Các người có còn là con người không?"
Mọi người đều run rẩy và không dám nói lời nào. Trong lòng bọn họ có chút hối hận, nhưng nhiều hơn là bất lực, bởi vì bọn họ cũng vì muốn tiếp tục sống ở Thần Dược Cốc.
Suy cho cùng, nếu bọn họ đắc tội với Trương Hoành hoặc Trương Tiểu Cường thì số phận của bọn họ sẽ vô cùng thảm khốc.
Tuy Dương Chấn rất tức giận với hành động của những dược nông này, nhưng anh cũng có thể hiểu được họ. Dù sao tất cả bọn họ cũng chỉ vì ích kỷ bảo toàn mạng sống của mình.
Cho nên, Dương Chấn không tiếp tục trách cứ nữa mà quay đầu lại, ánh mắt lại nhìn về phía tên vô cùng gian manh Trương Tiểu Cường này.
Lúc này, Trương Tiểu Cường chỉ cầu mong rằng mình có thể ngất đi, bởi vì nếu anh ta ngất đi thì sẽ không phải đối mặt với tên đáng sợ Dương Chấn đó, cũng sẽ không còn nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sát khí kia nữa.
Trương Tiểu Cường lúc này không dám nhìn vào mắt Dương Chấn. Anh ta cảm thấy nếu nhìn vào mắt Dương Chấn, anh ta sẽ bị dọa đến sống không bằng chết. Anh ta vô thức muốn lùi về sau, nhưng đã sớm không còn đường lui.
Lúc này Trương Tiểu Cường vô cùng sợ hãi, chỉ có thể liên tục xin lỗi, cầu xin tha thứ, còn Dương Chấn càng nhìn Trương Tiểu Cường thì sát khí trong lòng lại càng nồng đậm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất