Trương Hoành thấy vậy cũng ở bên cạnh liều mạng cầu xin. Tuy Trương Tiểu Cường đã bán đứng ông ta, nhưng dù sao Trương Tiểu Cường cũng là con trai ông ta, Trương Hoành không muốn nhìn con trai mình bị Dương Chấn giết chết.
Lưu Ngữ Yên cũng lo lắng Dương Chấn một khi nổi giận sẽ thật sự không kiềm chế được mà giết Trương Tiểu Cường, cho nên cô ta vội vàng khuyên can Dương Chấn.
Cuối cùng, Dương Chấn hung hăng ném Trương Tiểu Cường xuống đất. Trương Tiểu Cường lập tức như nhận được đại xá. Anh ta mồ hôi nhễ nhại, thở dốc từng hơi, trong lòng âm thầm suy nghĩ, sau này tuyệt đối không được đắc tội Dương Chấn nữa
Nhưng Dương Chấn không có ý định buông tha Trương Tiểu Cường dễ dàng như vậy, anh giơ chân lên đá mạnh vào hạ bộ của Trương Tiểu Cường.
"A..."
Trương Tiểu Cường lập tức phát ra một tiếng kêu vô cùng thảm thiết, cả người co rúm lại như một con tôm, hai mắt anh ta trắng dã, con người suýt chút nữa trợn ngược lên.
Sau vài giây kêu thảm thiết ngắn ngủi, Trương Tiểu Cường lập tức im bặt và ngất xỉu tại chỗ.
Đây là cơn đau đớn nhất mà Trương Tiểu Cường từng trải qua trong đời. Anh ta nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày lại bị người ta đạp nát cái thứ kia, khiến anh ta trong nháy mắt biến thành một người thái giám. Hơn nữa cả đời này, anh ta sẽ không bao giờ có cơ hội được làm đàn ông nữa.
Trương Hoành siết chặt hai tay, trong mắt tràn đầy hận ý đối với Dương Chấn.
Nhiều năm qua, Trương Hoành mặc kệ Trương Tiểu Cường làm mưa làm gió chính là vì ông ta chỉ có một đứa con trai này, bây giờ cơ thể cũng không cho phép ông ta sinh thêm đứa nữa.
Tương lai của nhà họ Trương, Trương Hoành hoàn toàn phụ thuộc vào Trương Tiểu Cường. Nhưng hiện tại, Dương Chấn lại khiến Trương Tiểu Cường mất đi tư cách làm đàn ông.
Hiển nhiên, hy vọng nối dõi tông đường của gia tộc Trương Hoành đã hoàn toàn tan vỡ.
Ánh mắt lạnh lẽo của Dương Chấn đột nhiên nhìn về phía Trương Hoành: "Sao? Không phục à?"
Trương Hoành thật sự không phục, nhưng lại không dám nói ra, vội vàng lắc đầu, nói: "Không! Không dám!"
Dương Chấn khinh thường hừ một tiếng, nói: "Từ nay về sau, trong Thần Dược Cốc, nếu có ai dám bắt nạt hai chị em Lưu Ngữ Yên và cả nhà Nhị Trụ thì tôi nhất định sẽ vặn đầu bọn họ, cho dù Thiên Vương xuống đây thì tôi cũng tuyệt đối sẽ không tha cho người đó!"
Dương Chấn hiện tại không có cách nào đưa Lưu Ngữ Yên và những người khác ra ngoài, cho nên quyết định trước uy hiếp những người này một phen.
Nghe xong lời của Dương Chấn, mọi người đều cúi đầu. Cho dù bọn họ có một trăm lá gan thì cũng không dám bắt nạt đám người Lưu Ngữ Yên nữa.
Tuy Dương Chấn không giết chết đám người Trương Tiểu Cường, nhưng một cái đạp của anh đã nghiền nát thứ kia của Trương Tiểu Cường, khiến tất cả những người có mặt đều rùng mình.
Thấy không còn ai dám khiêu khích mình nữa, Dương Chấn lúc này mới đuổi bọn họ đi rồi nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì cút khỏi đây!"
Nghe vậy, mọi người đều rất kích động. Bọn họ quay người bỏ chạy khỏi nhà Lưu Ngữ Yên với tốc độ nhanh nhất, trong lòng thầm thề, cả đời này cũng không bao giờ dám đến nhà Lưu Ngữ Yên nữa. Cảnh tượng trước mắt thật sự quá kinh khủng.
Cha con Trương Tiểu Cường cùng mấy tên tay sai và ba vị lão gia, lúc này vẫn đứng ở cửa sân.
Dương Chấn nhìn về phía Trương Hoành, nói: "Hôm nay tôi tha mạng cho các người, nếu để tôi phát hiện ông còn dám trả thù Lưu Ngữ Yên, tôi cam đoan sẽ không bao giờ mềm lòng với ông nữa!"
Nghe vậy, Trương Hoành mở to mắt: "Cái gì? Một. . . Một trăm ngàn linh thạch?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất