Trương Hoành lập tức ngây dại, ông ta là cốc chủ của Thần Dược Cốc, những năm nay, cả gia tài cũng chỉ có một trăm nghìn linh thạch. 

Hiện nay Dương Chấn mở mồm thì muốn hết tất cả tích góp của ông ta. 

Dương Chấn cũng biết người trong Thần Dược Cốc rất nghèo, nhà bình thường ngay cả mười linh thạch cũng rất khó lấy ra được, mà Trương Hoành hoành hành bá đạo, thậm chí có lúc trộm gà trộm chó, uy hiếp dụ dỗ các dược nông, thông qua một số thủ đoạn không muốn cho người khác thấy mà sở hữu không ít linh thạch. 

Trong Thần Dược Cốc cũng có rất nhiều người biết rõ những chuyện này, nhưng do Trương Hoành là cốc chủ, bọn họ cũng không dám tìm Trương Hoành gây sự, chỉ có thể nín nhịn coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. 

Vậy nên, lúc này Dương Chấn trực tiếp mở miệng đòi một trăm nghìn linh thạch. 

Một trăm nghìn linh thạch này còn là linh thạch cấp thấp nhất, ở trung giới cổ võ căn bản không ai thèm nhìn trúng, nhưng ở trong Thần Dược Cốc, nó chắc chắn là một khoản trên trời. 

Rất nhiều người, sống cả đời ở trong Thần Dược Cốc, cũng chưa từng nhìn thấy một trăm nghìn linh thạch. 

Lúc này Trương Hoành rất đau đầu, một trăm nghìn linh thạch này thật sự giống như lấy mạng của ông ta, không còn linh thạch, cuộc sống sau này của ông ta sẽ rất khổ. 

Dương Chấn nhìn ra vẻ tiếc nuối trên mặt Trương Hoành, anh cười lạnh nói: “Sao hả? Một trăm nghìn linh thạch mua mạng của hai ba con các người, chê nhiều 

à?" 

“Nếu các người không muốn đưa cũng được, vậy tôi tự tới cửa lấy đầu của hai cha con các người. 

“Đương nhiên, ông cũng có thể đi tìm những kẻ thu mua dược liệu sau lưng ông nhờ bọn họ trả thù, nhưng ông phải nghĩ cho kỹ, bọn họ có thể giết tôi hay không, kết quả chưa chắc. 

“Thậm chí, bọn họ ngay cả tìm tôi cũng khó, mà tôi tìm được ông thì dễ hơn nhiều!” 

Nghe thấy lời uy hiếp của Dương Chấn, Trương Hoành tuyệt vọng, ông ta cũng nhìn ra Dương Chấn chuyện gì cũng có thể làm ra được. 

Nhất thời, Trương Hoành rất khó xử, ông ta cũng biết rõ, những kẻ thu mua dược liệu kia cho dù bằng lòng giúp ông ta, nhiều nhất cũng chỉ giúp ông ta khi Dương Chấn ở trước mặt bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ không ở lại trong Thần Dược Cốc đi khắp nơi tìm tung tích của Dương Chấn. 

Mà Dương Chấn bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được nhà của bọn họ, bọn họ muốn thoát khỏi Thần Dược Cốc cũng là chuyện không thể. 

Dương Chấn cười lạnh, anh cũng không vội bắt Trương Hoành đưa ra đáp án: “Biến trước đi, quay về từ từ suy nghĩ!” 

Trương Hoành nghiến răng, lập tức kêu mấy tên tay sai đỡ ông ta và Trương Tiểu Cường rời đi. 

Thấy mấy người rời đi, đại lão gia đi tới bên cạnh Dương Chấn, hỏi: “Cậu thanh niên, cậu chắc là người tới từ bên ngoài Thần Dược Cốc nhỉ? Cậu đến Thần Dược Cốc rốt cuộc có mục đích gì?” 

Dương Chấn nghe vậy thì bỗng nhíu mày, vẻ mặt không vui. 

Dù sao anh ở lại đây mãi không rời đi chính là để tạm thời che giấu thân phận, lúc này làm sao anh dễ dàng nói cho người khác. 

Hiện nay, bị người khác phát hiện sự tồn tại của anh, Dương Chấn đã rất không vui rồi, bởi vì một khi có người biết thân phận của anh, bên phía trung giới cổ võ chắc chắn cũng sẽ rất nhanh phát hiện tung tích của anh. 

Nhưng hiện nay, tu vi của anh vẫn chưa khôi phục, điều này đối với Dương Chấn mà nói, rõ ràng là tính mạng của anh đã bị đe dọa. 

Nhìn ra sự không vui của Dương Chấn, đại lão gia cũng ý thức được mình mạo phạm, lập tức nói: “Tôi không có ý khác, tôi chỉ là không hy vọng cậu gây tổn hại 

eyJpdiI6IlBZcVJIdHQ2c3Byam9ReXd2enZHT3c9PSIsInZhbHVlIjoiQUs2YXJia1VuVkk0YmwrdzNcL3hRTjVPcWlMcDZcLzVkbjBuSHQ2dFQzakQ0aUhaSkJ3bWRFUFpDS2g3YkR0aFVVQ3ROcFwvOFR4a1VVdmFxZWNzMVdzaVdKVFFrQlVBdyswazhMZVZTQ3Z2Vjg0cDhqdE1yVDNFalZVSGpmTzA4XC9UTGg3NXQrMVVqRzE2SkZ1TFZabklVeHVsZlJCRXpxeElrSzkya1huSVhmaW40XC9UU0tzQ3RYMmUrWmpSRGx0UFpTQmtPelBoZHhEajRKcTBCYWc1ZXhocE9uZ3JBd0pBREZwYUFRK09LelwvejNhZEdoVE84TVFjcG44SEMxbnVENFhcL1Vxc0xmMTdBd1wvd2U1bERIdXlORUt6V2d5dGp3NWJlMlBlVnFUSVo2c1YyMllYQlAwdXU4amg4aHBIdWZHVlI4MVpsQXA2a2U0UlVOQ0d5S2JCNHc9PSIsIm1hYyI6Ijc4YzhhYzYwMWFkYmE1ZjU1MmUyMmZmYjYzMzEzNWYzZjdlYTFjM2E0OTU0ZmMwYTFmNTFkMTZjM2M0NmIyMWMifQ==
eyJpdiI6Im8wcWI0bDBxTkJNeUhGUU56blpFQUE9PSIsInZhbHVlIjoiY2UyRXJmcXp6Vyt0VFJxY1MzRk9aZVZqNGNEMlpxajlWY1pVZzQzbnlJRE1iRlwvYlhwRU9DRWNvbkdnd1h0ZHBWNkl5NmtLWlZPMGZIT0FhZ1pudkM5R1BPb2NVaTNIQmh1dWNQWXJWTHE2WEd3M2F5UjJnXC8rdzJ6aGlGZTVuRXVjb1RUN0VWSmlOamJJckpLYVBNM3dcL3Y5am1nM0pQTUZOVHY1YTJ3WnJERWtyZGdPaWlLRm11TVN4NjRhN202UzJwamtEQXlRVGVYRjFZWVF3azduREtpRlQzR3NudFVMb2NoWm5zWWJCWWsyUTUzMUY5Q1Z5V2daRUZSbGhpbGpjTmk3QUdoQzJKMnJSQ1BaZmVaXC9ZNk44NUtqMWlVQzVDRTFFdFpOSjNBeUpERzlZMGN4ZnhwUGlwUnhtSVFNVU51K0hRV25LQkNqK1l5QkplNElVNWRjamJsRlpGdEpqRlRIT21HVUFYbDhoTEY5dEFkOHV4MHVwUnNNbkdydjhnMzhUYk9GeDdya0Y5am83R1N5XC9OR0JYTEtEOVhVK1orN0xRMVwvMEIwXC9kWDlKQWJWQ1pjaGhpUEZGeitIZE5leTFGbWQ1bzRJQkdkWklYMzBjS2tkVnZ5dFpSWDhLb1lKcGNJSHFranBmRUZZeHNXWTU0WDhLcGJqRENjeGFnRVVUNUtpU0cyVEtWdVwvK1dvNEs3RWhVNWMrUEQ5TXQ5cUVJTWtZNU1CK1kxQXBWM3grTnI5XC9DejE1VXFMSXB2bTErazMzcjFucWlYK0s0ZWJhNWhUK0lXb3VncUVFbFJMWG9yMENKMHdsUjE0ZG93VWlRODNBQ0dKWm9uYjNYS1dLem9QbjVrTEFzWVNYWlEzcXMwYWNqQURqaFVxWnRtRXMxV1k2b00xN0lpdm03NDhQWmJUZkN4dldScUJZMFciLCJtYWMiOiJmNzQyMzVhZTcxZWJjOGZkMjVkZGQ0YzBjNzI1YjVhMDUyNzcwMDc0YjczMTBiNmRkMTkwOTgzMGE5MWU0Mjc0In0=

“Tôi cũng chỉ vô tình đi tới Thần Dược Cốc, một khoảng thời gian nữa tôi sẽ rời đi.

Ads
';
Advertisement
x