Nhị Trụ đổ tất cả lỗi lầm, tội lỗi lên đầu Dương Chấn. 

Đánh một lúc, thấy Dương Chấn không phản kháng, Nhị Trụ hơi bất ngờ, nhưng anh ta nhanh chóng nghĩ ra, Dương Chấn đuối lý, không có tư cách đánh trả, còn anh ta thì cũng chẳng còn tâm trạng để tiếp tục nữa. 

Ngay sau đó, Nhị Trụ lại nhào đến bên giường của Lưu Ngữ Yên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô ta, tiếp tục vừa khóc vừa gào: “Ngữ Yên, Tiểu Hàng! Cầu xin hai người, hai người mau tỉnh lại đi... 

Đúng lúc này, Lưu Vũ Hàng đang mê man cũng bị tiếng hét của Nhị Trụ làm cho tỉnh dậy, cậu bé mở đôi mắt mơ màng, nhìn môi trường xung quanh, ngơ ngác chẳng khác gì lúc Nhị Trụ vừa mới tỉnh lại. 

Lưu Vũ Hàng theo phản xạ nghĩ thầm: “Mình... sao lại ở nhà? Lẽ nào mình đã trở thành một hồn phách rồi sao?” 

Ngay sau đó, Lưu Vũ Hàng nhìn thấy Lưu Ngữ Yên bên cạnh, lập tức ôm chặt lấy chị mình mà khóc: “Chị ơi, mau tỉnh lại đi, mau mở mắt ra nhìn em này! Em đến tìm chị rồi, em cũng chết rồi. Anh Chấn và anh Nhị Trụ đưa chúng ta về nhà rồi, chị mau nhìn đi, chị em mình đều thành hồn phách rồi, chị ơi... 

Nghe tiếng của Lưu Vũ Hàng, Lưu Ngữ Yên tất nhiên không có chút động tĩnh nào. 

Điều này khiến Lưu Vũ Hàng vô cùng bất ngờ, cậu bé không hiểu, chị của cậu bé đã bị ngã chết, cậu bé cũng nhảy theo, giờ cả hai đều thành hồn phách rồi, tại sao chị vẫn không mở mắt nhìn mình? 

Đột nhiên, Lưu Vũ Hàng như nghĩ ra điều gì đó, mặt cậu bé tái nhợt, lẩm bẩm: “Lẽ nào đây chỉ là thi thể của chị, hồn phách của chị chưa về nhà sao? Vậy rốt cuộc hồn phách của chị đang ở đâu? Chị ơi ... 

Lưu Vũ Hàng vừa khóc lớn vừa gào, theo bản năng liền lao ra khỏi phòng để tìm hồn phách của Lưu Ngữ Yên. 

Lúc này tim Dương Chấn đau như dao cắt, anh không biết phải đối mặt với Lưu Vũ Hàng thế nào. Khi thấy cậu bé sắp chạy ra khỏi phòng, anh lấy hết can đảm hét lên: “Tiểu Hàng, quay lại, em chưa chết!” 

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, cơ thể của Lưu Vũ Hàng bỗng cứng đờ, mặt đầy vẻ không thể tin nổi. Rõ ràng cậu bé nhớ rất rõ, mình đã nhảy xuống vực, vực sâu như vậy, chắc chắn là chết. 

Thế nhưng bây giờ lại nghe được tiếng của Dương Chấn, cậu bé không thể tin nổi mà quay đầu lại, nhìn Dương Chấn, giọng run run: “Anh Chấn, anh... anh nói gì cơ? Em chưa chết sao? Em thật sự chưa chết sao?” 

Dương Chấn đau đớn vô cùng, bước vội đến bên cửa, ôm chặt lấy Lưu Vũ Hàng vào lòng, nghẹn ngào nói: “Tiểu Hàng, xin lỗi, là anh hại chết chị của em, anh nhất định sẽ báo thù giúp em!” 

Lúc này Lưu Vũ Hàng mới phản ứng lại, phát hiện mình chưa chết, cậu nghĩ đến chuyện Dương Chấn trước đó cũng ở dưới vách núi, rất nhanh cậu đã đoán được chính Dương Chấn đã cứu mình. 

Ngay sau đó, Lưu Vũ Hàng ôm chặt lấy Dương Chấn, òa lên khóc nức nở. 

Còn Nhị Trụ đứng bên thì sững người, bị dọa cho nhảy dựng, anh ta luôn nghĩ rằng Lưu Vũ Hàng đã chết từ lâu, ai ngờ tên này lại đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường. 

eyJpdiI6IjIwNkhyczc4bVFmOXpyaVlHSDNPTXc9PSIsInZhbHVlIjoiN3dEUlRsOXlkSHNjSnNFd0FLSDVIN2ZWMDc4R1hhWUNwbE9IV0RlQ21cL0p1VDVuUDZ3Q0x0clIxNTVyQWZJWGw5NmxMNDVhUHV6UGpJeUxkTkxcL1FESnpOTkNVVXplTEZkK1ZGTEtYeWs3c21jNFwvcEt4Q0ljMVFEeGd1ZExDSktvY0F0U05JU0d1dVROZGRTR0F1alwvRFYrbExnZnJIZ3AyMmROa0V6UkRLYkx2OGE1OThBRWhcLzcxUVN2MHhvOVI0b1ZROW5CNUk4WlZwdXhUT3o5SFpMb1cxVldpNDRnWnlKZmdmelVCZG1pa3dMOTN6N2JsQTNPQzNtTlh2ZmhQblh0KytRNEtTTWdPZVJadW1uRjF3VVFRcWRvbXgxcUlGZFdlcmJkNXQzST0iLCJtYWMiOiJmZWZmMWMyMjkwY2M4ZDFkYmNhOGY1MzBlODY5YzRjY2FkNWM5NjcxMDliMDY0OTFmMjlkNWY3ZjU3NmVkZmMyIn0=
eyJpdiI6IjY0ZEQycXNkY3hXUUNxUmdHVXNMWVE9PSIsInZhbHVlIjoidHVSU0VoWW8rM054VDJYcDRvMnBucUl6RU5xd3gralR0bHNoNll3SGt6YVhcL2dsT21YS0JrQkhnanRwNytScEtsTFVPUFk5TXVvUnEwZlVYWU5YNVFlZ1lqK25tM0oxN1B5bTJqRkNoTE1qZDBkVkZXWEFmRUx6c21GMTltb0cxa1JaUk9qQ0F6SlRtbUhJZjlIaUdLR2Y3MkczaU5lcjVCWWlFSDNPOXcxTHpXcUd4WWZ1ZUVrS2U5Z0l1QU96SFBZWHJcL2hqamxkSWFJTThCaHM3T0VUTVwvV2tqdDFvTkMrTzlDSGVnMGlUNjg3YnN2MUUxZVd2bFRzZkJRN2VMUUdzSUZiVWlSS2F1NGpWQWljOXQra3VuT0dVWjh4TGtoZTVwbUlUWVhab2FtclU0SWpcL0VDMmtFcVMyM1RQUkh5TFV4VFJ0M1IyM05RMjc0OWpuOGtTYkhLMUxhdlJGYUgzU281UURvR0FjZ0FkMFhhUUZLK3BKVEZaSzcyM1ByTXBUXC9SNmxrWGFkNDNjMmpKMUg3Y21TaG1Bc1dwa2Qxa0diNWJHK0NBanRxOWJya2Roa1d4d3p0eEYzaXlUbk56eit5bG9tXC9UQzFWV1ZCRThjamhsTEFZU0loMFN5NG1WMjV5VVpLVnNIU25MQ0owc2l4TEVONHBZSkVkYzhRZnA4SGhScnhOQTBWemNDTXN1YlFzYkNyRUNCUytqZHZxa3pRR2VDMnl0VTJxdmVGUk90UjNzbVdqdm8xdGR0UjRWQjlIeWZhemhObE14d3ZXUzh6VmxkQUt0RmRrQWxmK2FzUlRzVHlQUGpLSnVJV3A2Q3hWSzE4ZTh5T0MwUmFcL01UR2NMek15eXZveVFwc29jVGZsNWtJY0IxZzlPMUFjYWFVcGxWZlwvYWpFQT0iLCJtYWMiOiI3NjY5YTg1MDIwZTQ1YTYwNGViNzgyOWU5NjJmYTMyMTcwZTVlMTgwZDNjNjQ5YTkzZjc0ZTM5ODY4N2RhMjVhIn0=

Nhị Trụ vô thức liếc nhìn Dương Chấn, anh ta bỗng hừ lạnh một tiếng, nói với Lưu Vũ Hàng: “Tất cả đều do tên khốn này hại chết chị của em...

Ads
';
Advertisement
x