Nghe lời Nhị Trụ, Lưu Vũ Hàng lập tức không vui, cậu ta khó chịu nói: “Anh Nhị Trụ, đừng lúc nào cũng đổ lỗi cho anh Chấn. Là Mã công tử cùng lũ người xấu đó muốn bắt nạt chị, không phải lỗi của anh Chấn” 

Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Lưu Vũ Hàng rất hiểu chuyện và biết lý lẽ. Cậu ta hiểu rõ, dù Dương Chấn không xuất hiện ở nhà họ, Mã công tử vẫn sẽ bắt chị cậu ta đi, chị cậu ta cũng sẽ bị hành hạ đến chết. 

Hiện tại, may mắn có Dương Chấn ở đây, ít nhất còn có thể mang thi thể chị cậu ta về. 

Nếu không, rơi vào tay Mã công tử, sau khi bị hành hạ đến chết, có thể sẽ bị vứt bỏ lung tung, cậu ta sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại chị mình nữa. 

Nhị Trụ lập tức không nói nên lời, thấy Lưu Vũ Hàng nghiêm túc, anh ta cũng không dám trách móc Dương Chấn thêm nữa. 

Ngay sau đó, Lưu Vũ Hàng lại ôm thi thể Lưu Ngữ Yên và bắt đầu khóc lóc thảm thiết. 

Một lúc sau, Lưu Vũ Hàng nghiêm túc nhìn Dương Chấn: “Anh Chấn, em cầu xin anh một chuyện!” 

“Em nói đi!” 

Dương Chấn không chút do dự đồng ý. 

Hiện tại Lưu Ngữ Yên đã chết, chỉ còn lại một mình Lưu Vũ Hàng, Dương Chấn cũng quyết tâm nhất định phải bảo vệ Lưu Vũ Hàng thật tốt. Sau khi giải quyết xong những rắc rối xung quanh, anh sẽ dẫn Lưu Vũ Hàng đi cùng. 

Nếu có cơ hội gặp được Tuyết Nữ thì sẽ để Lưu Vũ Hàng cùng vợ con mình đến chỗ Tuyết Nữ. 

Lưu Vũ Hàng lập tức nói: “Xin anh truyền thụ cho em thêm một ít võ công, em muốn tự tay báo thù cho chị, em nhất định phải tự tay giết chết tên khốn họ Mã kia!” 

Nghe những lời này, Dương Chấn sửng sốt, lần này anh không lập tức trả lời mà trầm ngâm một lúc. 

Một lát sau, anh mới gật đầu đồng ý: “Được! Em cứ yên tâm về việc truyền thụ võ nghệ cho em, anh nhất định sẽ giúp em trở thành một cường giả tiếng tăm lừng lẫy trong giới cổ võ. 

“Còn về việc tự tay báo thù cho chị em, anh cũng cho phép. Anh đã trói Mã công tử ở trong sân, nhưng bây giờ vẫn chưa thể giết người này được!” 

Biết Mã công tử đang ở trong sân nhà mình, Lưu Vũ Hàng lập tức sửng sốt. 

Lưu Vũ Hàng nhớ Mã công tử đã sớm bỏ trốn từ lâu. 

Trước đó cậu ta hôn mê nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu ta vẫn rất tin lời Dương Chấn. Vì vậy cậu ta lập tức chạy ra cửa và nhìn vào trong sân. 

Lưu Vũ Hàng liếc nhìn thấy Mã công tử toàn thân đầy máu và đã mất đi cả hai chân. 

Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, Lưu Vũ Hàng suýt nữa sợ đến mức ngã xuống đất. Cậu ta không bao giờ nghĩ rằng Mã công tử cao quý, cường đại như vậy lại bị hành hạ thành ra bộ dạng này, gần như không còn ra hình người nữa. 

Cảnh tượng này là điều mà Lưu Vũ Hàng nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến. 

Dù cậu ta nghĩ đến việc giết Mã công tử nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, trong lòng vẫn không khỏi có chút sợ hãi, trái tim nhỏ bé đập mạnh, vô thức lùi về sau hai bước vào trong nhà. 

Tuy nhiên, sau một hồi kinh sợ, Lưu Vũ Hàng lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi Dương Chấn: “Anh Chấn, tại sao bây giờ không thể giết anh ta? Anh ta đã hại chết chị, em không muốn anh ta sống thêm một giây nào nữa!” 

Dương Chấn bình tĩnh nói: “Bởi vì anh ta đã hại chết chị em, nên anh không thể để anh ta chết một cách dễ dàng như vậy. Anh muốn anh ta phải hối hận vì đã đến thế giới này, anh muốn anh ta phải cảm nhận được sự tuyệt vọng thật sự, còn phải để người thân của anh ta cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng tương tự, để người thân của anh ta phải trơ mắt nhìn anh ta bị giết nhưng không thể cứu anh ta!” 

eyJpdiI6IkxyT0VFcEVXVG9QZW8wQUk4Y3RWbGc9PSIsInZhbHVlIjoibFBUZFFvMWptWTFPZVkzTGhLcWlzazVvS2xRXC9zY2I3UFg5UTVmXC9XUnAyMGdcL0NZanVzeEo3WjIwRWlSUkNqenhDelRyK0xwbVpJVWVGZFFaWnBEeUJOd294R1lDYlczczM1aGQ5eEkrVlhiTjVEczVqK3V0YmdBVGlcL2RTMVVVS3VwN1YxVHVtSksrTmJvb3lyc0ZFVERyTlVveTFEU21IbVhabDVCVHZaQjJnSmFTQVpBQXlNaEttNUZZZ0tNdXA5cnZFXC9kZDgyS1ZzbjRTNktrc2tRYU9GZkJKcG5CN25VUVEyQmRqMjJBbmxKenZ5M3REald5aXNXQ2FXOXVlZ1luN0hMZklDMGRwbVcxS1wvSzBqcWdhaTZpMm5oSm1ZNVF2Qys5YUVRbWNiMjRmUFhDdFl6Mm9uTEUxZDBPWWhuM3YwZzBMOVh6REJRelwvYUQ0dmFXbjNwSDBNSVNPR29Zc1MwT3ZUb21OOD0iLCJtYWMiOiJmYWI2MzA5NmJjYTM1OWQwNzRmNWY0NzBiN2FhYmY4ZGQ1NTY5MzFiYjhmMmQ1NTJiOWZlNjZiNDFmMTcwNGEwIn0=
eyJpdiI6IjdZVFl1OFVaR3ExOERkNjljWTN2MXc9PSIsInZhbHVlIjoiR1p5ZENcL1dnZllEOVJDRDBsN1VVNEJ3bU1aUGJmM2o2MnlFNVNwekdsblFrUlgxOEVsSWdGdTJOWEo0MitxZERtUXgzZlRoYXhFQURYS3ZhQzY2MGx4YzJiVnNEbU4xK3pcLzI3cEJ1M3R6S2thdWswNUZUSmxBbXFiMzdNZ1oyc05ybnU0cGJNUzlpSVwvdWdoUUVIQXQ0TkxcLzl1TnFWZ2pyVjNOQkhOckszRlpoZnNDMTI4c1FJMU9WaHFHYzkwemRiTE56dEI0MWgwRHNXZ29YOXk5ZmhRUG1EVG92UnFRaVhVV0tXbHErTUN6WHBFUzVhcms4dWtlYTIwYVZNQW9jU3YxdGxxR2kzXC82XC9SdkRtQWVZeEd6RTNSMFBGeXVVQzl1TFlYc084NnpOZkRMbCtVMXRWcjVZMXBIamZRWFVwOU0wb3BZRitnR1h0cENuZzVyeXQweXQ2VmlMMGtTazNiRHo5aWt0VThrUkxqWlwvSnFpYitHMFU4VmpcL1dSYzd0Y2dkUkNNNUtmb0p5eGFOXC8zYkZTZEVPZHR3alJ5UENuWDN3clwvWnR4MW5uMUFIWEh5OTNZSFZJa0J1XC9BdElNenFxbnZLSWFzUk5ETUM3b2p4K21Edz09IiwibWFjIjoiYTg3NmZmNjA3YjI1MWQ2YTBkYWMyMTJhMDNlNjc3MTcxOGM4Njc4NWM1YTM3OGRlMDg5NDYzM2FlYjFiYTQyZSJ9

Đúng lúc này, Nhị Trụ lại không cam lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Chấn.

Ads
';
Advertisement
x