Dương Chấn khẽ lắc đầu, theo bản năng định nói không sao.
Thế nhưng anh mới vừa há miệng, lời còn chưa kịp thốt ra, sắc mặt anh đã trầm xuống lần nữa.
Ngay lúc ấy, những người khác cũng hiện vẻ khó tin, trong mắt lóe lên nỗi sợ, vô thức lùi dần về sau.
Ánh mắt bọn họ đồng loạt dồn về phía Nhị Trụ.
Lưu Ngữ Yên lập tức thấy bầu không khí khác lạ, theo phản xạ quay đầu nhìn Nhị Trụ.
Vừa nhìn, Lưu Ngữ Yên sững người, cô ta suýt kêu thành tiếng, nhưng cô ta kịp thời đưa tay bịt miệng mình lại mới khiến mình không phát ra âm thanh.
Thân hình mảnh mai của Lưu Ngữ Yên bắt đầu run rẩy; trên gương mặt không chỉ có sợ hãi mà còn xen lẫn bi thương.
Lưu Vũ Hàng cũng bị dọa giật mình trước tình trạng của Nhị Trụ, cậu bé kinh hãi nói: “Anh Chấn, anh Nhị Trụ sao vậy? Sao bỗng dưng anh ấy đáng sợ thế kia? Trên người anh ấy vậy mà... vậy mà mọc lông kìa! Lẽ nào anh ấy thật sự... là hóa thân của dã thú sao?
Thì ra điều khiến mọi người kinh hãi là vì trên cơ thể Nhị Trụ đang mọc lông rất nhanh.
Mới đầu số lông này chỉ lưa thưa, nhưng khi bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn, những sợi lông ấy đã trở nên dày đặc với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, phủ kín toàn thân Nhị Trụ trong chớp mắt.
Nếu không thấy tận mắt, chẳng ai tin sinh vật trước mặt là Nhị Trụ, bọn họ nhất định sẽ tưởng đó là mãnh thú vừa lao ra từ rừng sâu.
Toàn thân phủ đầy lông màu nâu đen, trông rất phiêu dật, lắc lư theo gió, nhưng lại chẳng có ai dám ngưỡng mộ bộ lông óng mượt, thậm chí có chút lấp lánh ấy.
Không ai ngờ được mình sẽ chứng kiến cảnh quỷ dị kinh hoàng thế này.
“Một người đang bình thường, sao nói biến đổi thì biến đổi? Sao lại như vậy?”
“Sao tên nhóc Nhị Trụ này lại biến thành dã thú? Thảo nào dạo này tính khí cậu ta cứ như thú dữ, không ngờ bây giờ biến thành dáng vẻ của dã thú luôn!”
“Tôi đã bảo từ nhỏ Nhị Trụ trông khác thường mà, thì ra cậu ta là hóa thân của dã thú!”
Đám dược nông của Thần Dược Cốc lập tức xì xầm bàn tán khắp nơi.
Nếu không tận mắt thấy, bọn họ tuyệt không tin đây là sự thật.
Lúc này, ngay cả những cường giả đến từ trung giới cổ võ cũng khó lòng tin nổi, ở Trung giới còn chưa chắc thấy được cảnh tượng này.
Chỉ có một số ít cường giả có tu vi cực kỳ mạnh, khi thi triển bí thuật mới có thể bộc phát ra sức mạnh kinh khủng như dã thú, nhiều nhất chỉ có thể dùng linh khí huyễn khí cái bỏng huyễn ảo của một dã thú hung mãnh ở sau lưng mình thôi.
Kết quả Nhị Trụ này lại ngang nhiên trước mặt bọn họ, chẳng dùng bí pháp gì, trực tiếp lột xác thành dã thú thực sự.
Dương Chấn cau mày, lần đầu anh gặp cảnh tượng quỷ dị thế này, nhất thời có hơi bó tay.
Lưu Vũ Hàng ôm cánh tay Dương Chấn, hoảng hốt nói: “Anh Chấn, giờ phải làm sao? Trông anh Nhị Trụ đáng sợ quá, anh nhất định phải cứu anh ấy, đừng để anh ấy mãi như thế! Em chẳng dám đến gần, cảm giác anh ấy có thể ăn thịt em bất cứ lúc nào!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất