Cảm nhận được sát khí của Dương Chấn, Huyết Lang Vương sợ đến phát run.
Thế nhưng, nó vẫn kiên quyết nói tiếp: “Ta nói thật đấy, ai khám cũng cần nhìn bệnh nhân thì mới kê thuốc đúng bệnh chứ! Nếu không thì dù ngươi có giết ta, ta cũng nghĩ không nghĩ ra cách đâu!”
Huyết Lang Vương đã hạ quyết tâm, lần này nhất định phải ép được Dương Chấn một lần, khó khăn lắm mới có cơ hội nắm thóp người này.
Bao nhiêu ngày nay, Huyết Lang Vương không lúc nào là không mơ tưởng được thoát khỏi cái hũ gốm nhỏ hẹp kia. Kết quả Dương Chấn mấy tháng trời không thèm mở nhẫn Đế Vương lấy một lần.
Lần này, thấy Dương Chấn cũng có việc cần đến nó, nó tất nhiên định mượn cớ này để uy hiếp một phen.
Nhưng điều khiến Huyết Lang Vương bất ngờ chính là lần này Dương Chấn lại chẳng buồn để ý đến nó nữa. Nó không nhịn được càu nhàu một tiếng: “Đúng là một tên kỳ lạ, vậy mà không tìm mình nữa, không tìm thì thôi!”
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, Huyết Lang Vương chợt cảm thấy có gì đó không ổn, nó lập tức căng thẳng cực độ, tàn hồn bên trong hũ gốm bắt đầu va đập điên cuồng, vừa hoảng loạn vừa gào lên với Dương Chấn: “Đồ khốn! Ngươi muốn giết thì cứ giết, đừng giở trò âm hiểm! Ngươi đang làm gì ta vậy? Mau dừng tay, ta xin ngươi đấy! Khốn kiếp, Dương Chấn, ngươi nghe thấy ta nói không? Ngươi mau lên tiếng đi...
Huyết Lang Vương gầm lên giận dữ, thì ra nó phát hiện cái hũ sứ đang phong ấn tàn hồn của nó bỗng nhiên trở nên nóng rực, chẳng khác gì một cái lò lửa. Nó vốn chỉ là một đạo tàn hồn, nếu tiếp tục bị thiêu đốt như vậy, chẳng bao lâu nữa sẽ bị thiêu sạch thành tro bụi.
Dù Huyết Lang Vương gào thét thế nào, Dương Chấn vẫn không phản ứng gì, chỉ có nhiệt độ từ hũ gốm càng lúc càng cao.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, tàn hồn của Huyết Lang Vương đã dần trở nên mờ nhạt, hiển nhiên đã sắp bị diệt sạch.
4.10
Huyết Lang Vương càng lúc càng hoảng loạn, giờ thì nó đâu còn dám mạnh miệng nữa, chỉ còn lại sự hối hận khôn cùng.
“Ngài Dương, ta sai rồi, ta sai rồi! Mau dừng tay, ta đồng ý giúp ngươi! Ta chợt nhớ ra một cách rồi! Ta nói ngay bây giờ! Ngươi mau dừng lại, nếu ta chết thì bạn của ngươi cũng sẽ không cứu được đâu!”
Huyết Lang Vương cố nén giận, lập tức cầu xin Dương Chấn.
Lần này, cuối cùng Dương Chấn cũng lên tiếng: “Ngươi sắp bị đốt thành tro rồi mà còn định lấy chuyện này ra uy hiếp ta? Ngươi thật nghĩ không có ngươi, ta hết cách à? Nếu đã như vậy, ngươi cũng chẳng cần tồn tại nữa.
Lời của Dương Chấn khiến Huyết Lang Vương rơi vào tuyệt vọng. Tàn hồn này của nó đã trải qua biết bao kiếp nạn, suýt thì tan biến vô số lần.
Ngày nào nó cũng dốc sức tu luyện, khổ sở lắm mới khiến tàn hồn thêm phần ngưng tụ, những gian khổ ấy chỉ có nó mới hiểu rõ, nó tuyệt đối không muốn bị tiêu diệt như thế này.
Thế là Huyết Lang Vương lại tiếp tục van nài Dương Chấn, không dám buông lời hung hăng nữa.
Thế nhưng Dương Chấn vẫn phớt lờ. Khi cảm giác tàn hồn sắp bị thiêu rụi hoàn toàn, Huyết Lang Vương chợt bừng tỉnh, lập tức gào to: “Ngươi còn nhớ mười xâu chuỗi phật châu mà ngươi từng đoạt được trước đây không?!”
Huyết Lang Vương vẫn căng thẳng cực độ, dè dặt giải thích: “Mười chuỗi phật châu đó có lẽ có thể cứu bạn của ngươi! Ta... ta... lần trước lúc định chạy trốn, ta vốn định...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất