Khi nói đến đây, Huyết Lang Vương lại ấp úng mãi không dám tiếp tục.
Dương Chấn lập tức nổi giận đùng đùng.
Dù bị nhốt trong hũ gốm, Huyết Lang Vương vẫn cảm nhận rõ luồng sát khí lạnh toát kia.
Do dự một lúc, Huyết Lang Vương đành thú thật: “Khi ấy ta nhìn thoáng qua là biết ngay mười chuỗi phật châu đó không đơn giản, bên trong ẩn chứa lực lượng vô cùng khủng khiếp, nên ta muốn ăn trộm!”
“Nhưng ngay khi ta vừa chạm vào, bên trong những chuỗi phật châu đó đã bộc phát linh lực đáng sợ, trực tiếp đánh bay ta! Ta thử lại nhiều lần vẫn thất bại, thậm chí khí tức dã thú của ta còn bị tổn thương nghiêm trọng!”
“Nếu không phải vì ham muốn mấy chuỗi Phật châu ấy mà bị thương nặng, lần trước ta đã sớm trốn thoát rồi!”
“Về sau ta luôn suy nghĩ vì sao lại thế, sau cùng ta đoán được, chắc chắn là do ta vốn là dã thú, mà dã thú vốn đối nghịch với Phật, nên không thể chạm vào phật châu. “Ngươi có thể thử cho hắn đeo những chuỗi phật châu đó, biết đâu có thể trấn áp được thể chất thú đạo trong người hắn.
Nghe xong lời giải thích, Dương Chấn cũng không so đo chuyện nó từng định trộm bảo vật trong nhẫn Đế Vương.
“Ta vốn định sau khi thử thành công thì sẽ cho ngươi một cơ hội ra khỏi cái hũ đó, nhưng ngươi không biết điều, còn dám nhòm ngó đồ của ta, nếu đã như vậy thì ngươi tiếp tục ngoan ngoãn ở lại trong cái hũ đó đi!”
Dương Chấn hừ lạnh một tiếng, lập tức lấy ra mười chuỗi phật châu.
Lưu Ngữ Yên đứng bên thấy Dương Chấn chỉ ngẩn người chốc lát mà trong tay đã có mười chuỗi phật châu, điều này khiến cô ta không khỏi kinh ngạc.
Lưu Ngữ Yên chỉ cảm thấy tất cả quá thần kỳ, cô ta không kìm được hỏi: “Anh Chấn, anh... anh lấy đâu ra những chuỗi hạt này vậy?"
Dương Chấn mỉm cười nhẹ, cũng không giấu giếm, khẽ vung tay, để Lưu Ngữ Yên nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay mình, còn nói thật cho cô ta: “Cái này gọi là nhẫn Đế Vương, là một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong có thể chứa được rất nhiều thứ. Thậm chí, sau tu vi của tôi tăng lên, dung lượng của nó có thể rộng lớn đến mức bằng cả một thế giới. Sau này khi đến trung giới cổ võ, cô sẽ dần hiểu thôi!”
Lưu Ngữ Yên ngơ ngác, đây là lần đầu cô ta nghe nói tác dụng thần kỳ như nhẫn trữ vật. Nếu không phải chính Dương Chấn nói ra, mà là người khác thì cô ta chắc chắn sẽ cho là chuyện hoang đường.
Lưu Ngữ Yên cũng không hỏi thêm, còn Dương Chấn thì lập tức đặt mười chuỗi phật châu lên người Nhị Trụ.
Ngay khi Phật châu chạm vào Nhị Trụ, quả nhiên phát huy tác dụng, chỉ thấy trong phật châu tự phóng ra linh khí cực kỳ khủng khiếp, đồng thời khí tức dã thú trong cơ thể Nhị Trụ cũng bùng nổ.
Hai luồng sức mạnh kinh hoàng vừa đối đầu vừa thôn phệ lẫn nhau.
Khí tức dã thú trong cơ thể của Nhị Trụ do Nhị Trụ hiện nay không biết tu luyện, thực lực còn yếu, căn bản không thể phát huy trạng thái tốt nhất, rất nhanh sẽ bị linh khí trong phật châu cưỡng chế áp chế.
Cuối cùng, hai luồng sức mạnh rơi vào trạng thái kìm hãm lẫn nhau, không tiến thì lùi.
Lông lá trên người Nhị Trụ cũng rụng bớt đi, khuôn mặt và hai tay đã khôi phục lại hình dạng bình thường.
Những phần còn lại, do khí tức dã thú chưa bị trấn áp hoàn toàn nên cũng không thể áp chế nữa, chỉ đành đợi Nhị Trụ sau này học được công pháp rồi tự mình khống chế.
Thế nhưng điều khiến Dương Chấn cạn lời chính là vừa lấy Phật châu ra khỏi người Nhị Trụ, mặt mũi và hai tay của Nhị Trụ vừa rụng long đã lại mọc ra ngay tức thì.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất