Dương Chấn không giải thích gì nhiều, chỉ dẫn theo hai người bước ra khỏi phòng: “Chuyện này để sau tôi sẽ nói rõ với các người. Giờ đi xử lý hậu sự cho ba mẹ của Nhị Trụ
đã."
Thấy Dương Chấn không lập tức đồng ý, Lưu Ngữ Yên không khỏi thấy hụt hẫng trong lòng.
Trước đây, Lưu Ngữ Yên chưa từng nghĩ tới chuyện rời khỏi Thần Dược Cốc, thậm chí còn kiên quyết hơn cả Nhị Trụ.
Sau khi Dương Chấn xuất hiện ở Dược Thần Cốc, lúc đầu Dương Chấn cũng từng nhắc, nói người của Thần Dược Cốc có lẽ sẽ có cơ hội ra khỏi Dược Thần Cốc. Nhưng khi đó, Lưu Ngữ Yên chỉ nghĩ nếu thực sự có cơ hội thì để Lưu Vũ Hàng đi cùng Dương Chấn xem thế giới bên ngoài ra sao.
Đương nhiên Lưu Ngữ Yên sẽ không cưỡng ép Lưu Vũ Hàng phải rời đi.
Còn cô ta, đã quyết định sẽ ở Dược Thần Cốc trọn đời – nơi đã sinh ra và nuôi lớn cô ta, nơi ba mẹ của cô ta an nghỉ.
Thế nhưng sau khi trải qua bao biến cố, Lưu Ngữ Yên đã nhìn thấu con người nơi Thần Dược Cốc này, mảnh đất này giờ đã là chốn đau lòng, làm cô ta tổn thương thấu xương.
Trong lòng cô ta, nơi này đã chẳng còn chút tình cảm.
Và giữa muôn vàn tuyệt vọng, Dương Chấn như thiên thần hạ phàm, hết lần này đến lần khác kéo cô ta ra khỏi vực thẳm.
Dần dần, trong lòng cô ta sinh ra một sự lệ thuộc sâu sắc với Dương Chấn.
Dù biết rõ Dương Chấn có vợ con, nhưng điều đó không thể ngăn cô ta ngưỡng mộ và yêu quý Dương Chấn. Cô ta không có ý chen vào cuộc sống của anh, điều mà cô ta mong muốn rất đơn giản, chỉ cần được ở bên cạnh Dương Chấn thì cô ta đã đủ thỏa mãn rồi.
Thế mà khi cô ta lấy hết dũng khí, đỏ mặt bày tỏ tâm ý với Dương Chấn, Dương Chấn lại không đồng ý với cô ta.
Khoảnh khắc ấy, cô ta chỉ thấy tim trống rỗng, chỉ đành lặng lẽ đi theo Dương Chấn rời khỏi căn phòng.
Sau đó, dưới sự sắp xếp của Dương Chấn, mọi người của Thần Dược Cốc tổ chức một tang lễ long trọng cho ba mẹ của Nhị Trụ.
Điều khiến mọi người bất ngờ là ngày hôm qua, Nhị Trụ còn vì cái chết của ba mẹ mà phát điên, ôm lấy thi thể của bọn họ gào khóc thảm thiết.
Vậy mà hôm nay, Nhị Trụ như hóa thành một người khác. Mặt mày anh ta lạnh lùng, tuy trong ánh mắt vẫn đầy tang thương, nhưng anh ta không rơi lấy một giọt lệ, cũng chẳng hề gào khóc.
Ngay cả Dương Chấn cũng phải giật mình kinh ngạc.
Trong lòng Dương Chấn thầm thở dài: “Tên này giống như lột xác vậy.
Cuối cùng, sau khi lễ tang kết thúc, Nhị Trụ chỉ lặng lẽ quỳ trước bia mộ của ba mẹ, dập đầu vài cái.
Đám dược nông cũng vì kiêng dè Dương Chấn và Nhị Trụ hở tí là phát điên, nên không dám ở lại lâu, chỉ đứng xa xa cúi chào Dương Chấn rồi vội vàng định rút lui.
Nhưng vào lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Dương Chấn lại lên tiếng giữ bọn họ lại, nét mặt nghiêm nghị: “Các người đừng tưởng đám người Mã công tử chết rồi là có thể muốn rời khỏi Thần Dược Cốc lúc nào cũng được.
“Bây giờ cho dù các người rời khỏi Dược Thần Cốc cũng sẽ không chết một cách kỳ lạ như trước, nhưng tôi có thể nói chính xác cho các người, một khi các người rời khỏi nơi này, kết cục vẫn sẽ chết”
Nghe thấy lời của Dương Chấn, những dược nông này đâu dám nói chữ không, dù sao ngay cả Mã Thế Long còn bị Dương Chấn giết, bọn họ lũ lượt gật đầu nói đã hiểu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất