Ban đầu, sau khi giết chết đám người Mã Thế Long, chỉ cần Dương Chấn ra tay phá bỏ trận pháp ở lối ra Thần Dược Cốc, người của Dược Thần Cốc sẽ có thể lập tức tiến vào trung giới cổ võ.
Nhưng Dương Chấn hiểu rất rõ tình hình hiện tại của trung giới cổ võ nguy hiểm đến mức nào đối với những dược nông bình thường này.
Võ giả ở trung giới cổ võ ai nấy đều tàn nhẫn, không có nhân tính. Một khi bọn họ phát hiện ra mấy dược nông không có tu vi này, chắc chắn sẽ ra tay giết không chớp mắt.
Bởi vì trung giới cổ võ vốn dĩ tôn sùng kẻ mạnh, không muốn có quá nhiều người tranh giành tài nguyên tu luyện, nên khi bọn họ gặp người có thực lực yếu hơn bọn họ, bọn họ đều sẽ nghĩ cách giết chết kẻ đó.
Chỉ có những người yếu nhưng có tông môn hùng mạnh chống lưng thì mới có cơ hội giữ được mạng.
Còn đằng sau những dược nông này có ai, cộng hết dược nông của Thần Dược Cốc cũng không bằng một ngón tay của đối phương.
Vì vậy, Dương Chấn không muốn bọn họ cứ thế mà đi chịu chết một cách vô nghĩa.
Dù trước đây những người này không ít lần chống đối anh, Dương Chấn cũng không hề so đo với bọn họ.
Những gì Dương Chấn có thể làm, anh đều đã làm. Nếu còn ai nhất quyết muốn tìm đường chết thì đó không còn là trách nhiệm của anh nữa.
Sau đó, Dương Chấn dẫn theo chị em Lưu Ngữ Yên và Nhị Trụ rời khỏi khu mộ.
Lưu Vũ Hàng ôm lấy cánh tay Dương Chấn, hỏi: “Anh Chấn, giờ chúng ta đi đâu vậy? Rời khỏi Thần Dược Cốc hay sao?”
Dương Chấn lắc đầu ngay: “Tới nhà của cốc chủ Trương Hoành!”
Nghe thấy lời của Dương Chấn, cả ba người đều sững sờ. Lưu Vũ Hàng thắc mắc: “Chúng ta tới đó làm gì ạ? Là... là để lấy mấy viên linh thạch mà ông ta để lại hay sao? Lấy
xong những linh thạch đó, chúng ta sẽ rời đi?”
Nhưng Dương Chấn lại lắc đầu lần nữa: “Nhà của các em bị hủy rồi, giờ cũng không còn thời gian để xây lại. Vậy nên thời gian tới, cứ ở tạm nhà Trương Hoành đi
“Nhà Trương Hoành ở trong Dược Thần Cốc được coi là giàu có, lương thực trong nhà cũng đủ để ba người dùng một thời gian.
“Hơn nữa, nhà Trương Hoành cũng khá kiên cố, có chút phòng ngự, ở đó sẽ an toàn hơn.
Biết được Dương Chấn định để bọn họ ở lại đó, cả ba người lập tức ngẩn ra.
Bởi cả ba đều đã sớm quyết định, lần này sẽ rời khỏi Thần Dược Cốc cùng với Dương Chấn.
Đặc biệt là Lưu Vũ Hàng, cậu bé đã chờ đợi ngày này rất lâu, nay cuối cùng cũng đến, vậy mà Dương Chấn lại không dẫn mình theo. Lưu Vũ Hàng lập tức kích động: “Anh Chấn, tại sao anh không đưa em đi? Chẳng lẽ vì trước đây em không dám giết người, vì em yếu đuối nên anh giận em sao?”
“Anh Chấn, em biết mình sai rồi. Sau này anh bảo em làm gì em tuyệt đối không chần chừ nữa. Xin anh cho em thêm một cơ hội...
“Sau này em nhất định sẽ khiến anh hài long, em sẽ theo anh tu luyện nghiêm túc. Cầu xin anh đưa bọn em đi cùng, em thật sự không muốn ở lại nơi này!”
Thấy cả ba hiểu lầm mình, Dương Chấn vội lên tiếng giải thích lý do.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất