Nghe thấy lời chất vấn của Dương Chấn, nụ cười không dễ gì mới nặn ra trên mặt tông chủ của Hồng Môn Tông và đám trưởng lão lập tức đông cứng lại.
Bọn họ mồ hôi đầm đìa, chân tay mềm nhũn.
Chuyện xảy ra ở phủ thành chủ của thành Bạch Hổ, bọn họ tất nhiên biết rõ mười mươi, nhưng bọn họ đâu dám nói.
Trong chốc lát, mấy người đều im lặng.
Cả Hồng Môn Tông rộng lớn lặng ngắt như tờ, yên đến mức rơi cây kim xuống đất cũng nghe thấy, cứ như trong tông môn không còn một bóng người. Thấy không ai mở lời, Dương Chấn đưa tay chỉ vào một trưởng lão trong số đó, lạnh giọng nói: “Đã không ai chịu nói, vậy ông nói đi!”
Trưởng lão đó thấy Dương Chấn chỉ mình, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ, ông ta vô cùng tuyệt vọng, bước lên một bước, lắp bắp mãi mới nói được: “Cậu Dương, tôi... tôi cũng không... không rõ, hôm đó tôi ra ngoài có việc, không biết phủ thành chủ của thành Bạch Hổ xảy ra chuyện gì cả. Hay là cậu... cậu hỏi người khác đi, tôi thật sự không.
Mấy trưởng lão khác nghe thấy câu đó, trong lòng rủa thầm tám đời tổ tông của ông ta, đây rõ ràng là muốn đẩy cái họa này về phía bọn họ, nhưng bọn họ cũng không dám nói nhiều.
Không đợi trưởng lão đó tiếp tục lảm nhảm, Dương Chấn nheo mắt lại, anh cho trưởng lão đó một cơ hội nữa, anh hỏi: “Ông chắc chứ? Ông thật sự không biết gì sao?”
Trưởng lão đó chẳng hề do dự, điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy, tôi thật sự không biết!”
Dương Chấn khẽ gật đầu: “Ồ! Vậy thì được thôi!”
Ngay sau đó, ánh mắt Dương Chấn quét qua mấy trưởng lão khác, bọn họ lập tức cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng, sợ bị Dương Chấn gọi tên.
Dù Dương Chấn chưa ra tay tàn sát, nhưng bọn họ vẫn không có đủ dũng khí để đối mặt với Dương Chấn.
Vị trưởng lão kia bỗng thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng Dương Chấn sẽ tiếp tục hỏi những trưởng lão khác.
Nào ngờ vào lúc này, Dương Chấn lại lạnh nhạt nói: “Nếu ông đã không biết gì hết, vậy ông sống làm gì? Để lãng phí linh khí à?”
Nghe vậy, vị trưởng lão đó lập tức chết lặng, theo phản xạ định xin tha mạng.
Nhưng lời Dương Chấn vừa dứt, căn bản chưa đợi trưởng lão đó mở miệng, Thiên Tử Kiếm trong tay anh đã xẹt một nhát.
Đầu của trưởng lão đó rơi xuống đất trong nháy mắt, thi thể đổ gục trong vũng máu.
Chứng kiến cảnh tượng đó, mọi người đều hít sâu một hơi lạnh, ai ấy đều sợ hãi đến tột độ.
Dương Chấn đến đây là để hỏi chuyện này, nếu ông ta đã không chịu nói thì tất nhiên Dương Chấn sẽ không để ông ta sống sót.
Dù sao thì, cả phủ thành chủ rộng lớn của thành Bạch Hổ cũng đã bị đám người này san bằng.
Ánh mắt Dương Chấn lại lướt qua các trưởng lão khác, anh dùng Thiên Tử Kiếm chỉ vào một trưởng lão đứng ngoài cùng bên trái: “Bắt đầu từ bây giờ, xếp hàng lần lượt đi lên, kể hết mọi chuyện liên quan đến thành Bạch Hổ cho tôi!”
“Nếu ai không biết thì tốt nhất tự xử đi! Nếu ai biết thì nói nhiều một chút, tôi nghe mà thấy hài lòng thì sẽ cho người đó cơ hội được sống!”
Trưởng lão đứng ngoài cùng bước lên một bước, nhưng vẫn lưỡng lự, ông ta muốn nói ra sự thật để giữ mạng, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Phut!"
Lần này, đám trưởng lão lập tức khôn ra, không đợi Dương Chấn chỉ tên đã chủ động bước lên: “Cậu Dương, tôi biết, tôi nói cho cậu! Thành Bạch Hổ là..”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất